Nhớ lại lúc hắn đi đánh phục kích, lẻn vào trận địa địch mà địch còn không phát hiện ra hắn.
Diệp Hạnh không nhịn được nhíu mày, nói: “Người bình thường ai lại đi uống nước mà không bật đèn vậy?”
Cô thấy những chiếc cốc đều bị Lục Kiêu làm đổ dưới đất, liền nhặt chúng lên rồi mang vào bồn rửa trong bếp để rửa sạch. Sau đó cô rót một cốc nước ấm đưa cho hắn.
Diệp Hạnh thấy khi cốc nước được đưa tới, Lục Kiêu khựng lại một chút rồi mới đón lấy. Giọng hắn trầm xuống: “Cảm ơn.”
Ôi trời, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi hả? Người lạnh lùng như băng này lại biết nói cảm ơn.
Diệp Hạnh ừ một tiếng, quay người nói: “Có việc gì cứ gọi tôi. Tôi là bác sĩ, chăm sóc bệnh nhân là chuyện đương nhiên. Tôi đã gặp nhiều bệnh nhân còn khổ hơn anh nhiều, anh chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Dứt lời, cô mới ngáp một cái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play