Nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Thanh Dung gần như không thể che giấu được. Ban đầu vốn định lao đến ôm chầm lấy Thẩm Trạch Niên nhưng nghĩ lại đang ở nơi công cộng, cuối cùng vì ngại ngùng mà chỉ đứng lên nắm lấy cánh tay Thẩm Trạch Niên. Cô ta cúi đầu xuống, dùng vẻ mặt của một cô gái nhỏ nói: “Sao anh lại tới đây? Không phải hôm nay anh định khen thưởng nhân viên cùng với ông hả?”
Thẩm Trạch Niên ngước mắt nhìn bộ đồ cưới trên người Giang Từ Thâm và Diệp Hạnh, rồi không nhịn được đưa ngón tay thon dài chạm nhẹ vào mũi Thẩm Thanh Dung: “Anh đã đoán trước là anh họ và chị dâu sẽ làm chuyện gì đó. Hai người họ yêu thương nhau như vậy, nếu anh không đi cùng em thì sợ em sẽ cảm thấy tủi thân. Hơn nữa quanh năm anh đều ở đây, hôm nay có ông lo liệu là được rồi.”
Diệp Hạnh nghe lời Thẩm Trạch Niên, không nhịn được cười: “Em có được sự nhận thức này, thật hiếm có. Chị còn tưởng em chỉ quan tâm xem năm nay nhà mình kiếm được bao nhiêu tiền."
"Kiếm được bao nhiêu tiền cũng không quan trọng bằng việc cưới vợ." Thẩm Trạch Niên nhìn Thẩm Thanh Dung với ánh mắt dịu dàng.
Diệp Hạnh cảm thấy từ khi bệnh của Thẩm Trạch Niên khỏi, anh ta trở nên vui vẻ và cởi mở hơn. Người vốn có chút u ám giờ đây luôn nở nụ cười như được tắm trong ánh nắng xuân.
Nghe Thẩm Trạch Niên nói thế, sắc mặt Thẩm Thanh Dung càng thêm ửng hồng.
Cô ta e thẹn đẩy nhẹ cánh tay Thẩm Trạch Niên, rồi nói: “Đừng đùa nữa, mau thử đồ đi. Lúc nãy em đã xem trước một bộ rồi, anh thử xem...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT