Khi lên xe, Diệp Hạnh không khỏi bộc lộ một chút thán phục.
Tôn Uyển Đình nhận ra tâm tư của Diệp Hạnh, không nhịn được cười. Cô ấy khởi động xe, nói: “Sao vậy, có thấy kỳ lạ không?”
Diệp Hạnh cười, đáp: “Kỳ lạ thì không có, chỉ là rất ngưỡng mộ. Tôi lái xe không giỏi, Giang Từ Thâm thường không cho tôi lái. Hễ đi đâu đều là anh ấy lái nhiều hơn.”
“Đương nhiên là không thể so sánh được. Đồng chí Giang học lái xe trong quân đội, tôi cũng vậy. Tôi thích lái loại xe này, lái thoải mái bởi dù đường xá thế nào cũng chạy được. Nếu lái xe hơi nhỏ, gầm xe thấp thì một số đường núi không leo lên được mà động cơ cũng không đủ.”
Diệp Hạnh lại nhìn khuôn mặt hiền lành, dịu dàng của Tôn Uyển Đình. Cô không nhịn được cười nói: “Có cảm giác tương phản thật đấy.”
Tôn Uyển Đình lái xe rất ổn định, có điều quãng đường khá xa.
Khoảng một tiếng sau, xe mới dừng lại từ từ trước một khu nhà quân sự.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT