Cô ta cảm thấy mặt trăng này còn to hơn, tròn hơn và sáng hơn cả ở thủ đô.
“Đúng vậy, tôi thực sự nên ra ngoài nhiều hơn. Thế giới rộng lớn, con người cũng đông đúc…”
Sao cô ta phải vì một người đàn ông mà tìm đến cái chết, tự giam cầm bản thân chứ?
Nhan Hoan Ninh, cố lên. Nhất định mình có thể vượt qua được!
Sau một chặng đường dài gập ghềnh, cuối cùng Diệp Hạnh và Nhan Hoan Ninhcũng đã đến được bệnh viện Huyện Thành. Vừa xuống xe, Tạ Tư Lâm liền dẫn Diệp Hạnh thẳng đến bệnh viện. Từ khi đứa bé gặp sự cố, Tạ Tư Tịnh không ngủ không nghỉ mà luôn ở lại bệnh viện. Nhìn thấy Tạ Tư Lâm dẫn Diệp Hạnh trở về, đôi mắt đỏ hoe của cô ấy mới lóe lên một tia hy vọng. Cố Cảnh Viễn đang đứng canh bên ngoài phòng bệnh cũng lập tức tiến lên đón.
"Hiện tại tình hình đứa bé thế nào?" Diệp Hạnh nhìn về phía Cố Cảnh Viễn, lập tức hỏi.
Mặt mày Cố Cảnh Viễn nghiêm nghị, giọng nói rất nghiêm túc: “Tình hình không mấy khả quan. Hiện tại đang truyền dịch và tiêm một số loại thuốc giải độc nhưng hiệu quả rất ít. Các dấu hiệu sinh tồn vẫn ngày càng yếu đi. Ban đầu định rửa dạ dày nhưng điều kiện không cho phép, đứa bé còn quá nhỏ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play