"Họ Diệp." Diệp Hạnh không có ý nhận công, chỉ nhẹ nhàng đón lấy chiếc khăn tay Giang Từ Thâm đưa cho. Cô lau mồ hôi trên trán mình, thẳng thắn đáp lời.
"Bác sĩ Diệp, thật sự cảm ơn cô rất nhiều." Thẩm Trạch Niên lại một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn.
"Không cần khách sáo, cứu người giúp đời vốn là thiên chức của mỗi người làm nghề y." Diệp Hạnh trầm giọng nói, cùng Giang Từ Thâm ngồi xuống chỗ cũ.
Thẩm Thanh Dung vốn không ưa Diệp Hạnh. Dù sao cô cũng đã cứu ông mình, cho nên không tiện nói gì thêm.
Đến ga tiếp theo, nhân viên tàu giao bọn cướp cho cảnh sát địa phương. Đoàn tàu nhanh chóng tiếp tục hành trình.
Diệp Hạnh hơi mệt, tựa đầu vào vai Giang Từ Thâm ngắm nhìn những dãy núi quanh co ngoài cửa sổ dần nhường chỗ cho đồng bằng. Đây đúng là mùa thu hoạch. Có nơi vàng rực cả cánh đồng, có nơi đã gieo trồng những mầm xanh non, thoáng nhìn như bốn mùa đan xen.
Chuyến đi khá dài, Diệp Hạnh vốn ít nói lại càng không có gì để trò chuyện với Thẩm Thanh Dung. Ngược lại ông nội Thẩm không chịu ngồi yên, cứ liên tục nói chuyện với Giang Từ Thâm. Ông lão hỏi han hai người thi đỗ trường đại học nào. Không ngờ lại cùng trường với Thẩm Thanh Dung, thế là ông nội Thẩm nhiệt liệt mời Giang Từ Thâm và Diệp Hạnh sau khi xuống tàu nhất định phải đến nhà chơi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play