Giang Điềm nghe vậy, lập tức khóc lên.
"Chị dâu… cầu xin chị… cứu tôi. Tôi thực sự không muốn chết… tôi còn phải thi đại học. Tôi mới mười bảy tuổi thôi! Cầu xin chị, hãy cứu tôi!" Giang Điềm vừa khóc vừa nói.
Đàm Uyển vẫn quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, khóc lóc thảm thiết ra vẻ ăn năn nói: “Không nên như vậy. Đều là lỗi của dì, không liên quan đến con bé. Cầu xin con cứu lấy con bé, nó đã mất rất nhiều máu. Con mau cứu nó đi! Dì cầu xin con đấy. Chỉ cần con đồng ý cứu con bé, con bảo dì làm gì cũng được. Con bảo dì đi tự thú cũng được, bây giờ dì có thể đi tự thú ngay!”
Tiếng động lớn như thế, không ít người hiếu kỳ lập tức vây quanh trước cửa bệnh viện. Không chỉ có người đi đường mà còn bệnh nhân đến bệnh viện khám, thậm chí có cả nhân viên bệnh viện.
Mặc dù đây đều là tội đáng phải chịu của Đàm Uyển nhưng nếu thật sự không cứu ngay trước cửa bệnh viện, e rằng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của bệnh viện.
Diệp Hạnh lập tức nhìn về phía một y tá, nói: “Đi gọi cáng đến đây, thông báo cho viện trưởng Cố chuẩn bị phòng phẫu thuật. Cô ấy phải làm phẫu thuật cầm máu, lấy con dao gọt hoa quả này ra.”
Nếu thật sự đâm vào nội tạng thì không thể tùy tiện rút ra được, phải chụp phim xem sao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT