Anh ngẩng đầu lên nhìn Chu Dục Chiếu một cái rồi từ từ chuyển ánh mắt xuống khuôn mặt Diệp Hạnh, lúc này mới gằn từng chữ: “Đúng, em nói đúng. Anh ta cứu em là ơn trời biển, ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp, hay là tôi đi?”
Diệp Hạnh thực sự chịu không nổi anh nữa, đành phải trợn mắt lên nói: “Được rồi được rồi, đừng giả vờ nữa, anh Chu nấu cơm rồi, chúng ta nhân lúc còn nóng vào ăn thôi. Anh Chu, anh đừng để bụng, anh ấy là bệnh nhân, cứ thất thường như vậy đấy.”
Chu Dục Chiếu gật đầu tỏ vẻ mình hiểu, còn an ủi: “Tôi không để bụng đâu, bác sĩ Diệp, vất vả cho cô rồi. Tôi đẩy anh Giang cho nhé.”
Nói rồi Chu Dục Chiếu rất tự nhiên mà tiếp nhận xe lăn của Giang Từ Thâm, đẩy anh vào nhà.
Khi đi qua ngưỡng cửa, Chu Dục Chiếu còn đặc biệt nhắc nhở: “Anh Giang, cửa chính ở đây có ngưỡng cửa, một mình anh chắc chắn sẽ khó đi, đi ra từ cửa phụ thì không có ngưỡng cửa, bình thường anh muốn ra vào thì đi cửa phụ cho tiện.”
Giang Từ Thâm tức muốn chết, thầm mắng trong lòng rằng chỉ giúp Diệp Hạnh một chút thôi mà, thế mà người này dám bảo mình đi cửa phụ! Anh ta có ý gì! Anh ta có ý gì hả?!
"Anh Chu, không ngờ tay nghề nấu ăn của anh lại tốt như vậy, anh còn biết hấp bánh bao nữa! Anh hấp bánh bao khéo thật! Tôi thì không biết hấp bánh bao, nặn ra toàn bị hở nhân! Anh dạy tôi hấp bánh bao đi!" Diệp Hạnh vào nhà, nhìn thấy trên bàn có bánh bao vừa hấp xong thì không nhịn được mà khen ngợi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play