Lời này vừa nói ra, sắc mặt Giang Điềm lập tức cứng đờ, thậm chí còn trợn tròn mắt không thể tin nổi, nhìn chằm chằm Diệp Hạnh.
Đàm Uyển sợ Giang Điềm lại nói ra lời khó nghe nào đó làm Diệp Hạnh khó chịu, khiến hy vọng vốn đã mong manh lại càng trở nên nhỏ nhoi nên đành vội vàng kéo Giang Điềm lại, nhẹ giọng nói: “Diệp Hạnh, Điềm Điềm còn nhỏ, vẫn chỉ là một đứa bé, con đừng chấp nhặt với nó. Bây giờ tình hình của chúng ta ra sao thì con cũng thấy rồi đấy. Con vẫn nên lấy tiền ra đi, hai người cũng phải có chỗ ở chứ?”
Lúc này Diệp Hạnh mới cong môi cười, khẽ liếc nhìn Đàm Uyển.
Ánh mắt đó có ba phần chế giễu, hai phần buồn cười, còn lại năm phần là cảm thấy không thể tin nổi.
Đàm Uyển bị ánh mắt của Diệp Hạnh nhìn đến vô cùng khó chịu, khuôn mặt vốn đã khó coi lại càng thêm thê thảm.
"Bà Đàm à, tôi hiểu Giang Điềm là một đứa trẻ, nhưng bà thì lớn tuổi rồi mà sao còn ngây thơ quá vậy? Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến bà cho rằng chúng tôi sẽ tiếp tục sống chung với các người vậy? Tôi thấy cuộc sống quá nhàn rỗi, muốn tìm thêm phiền phức cho mình chắc?" Diệp Hạnh chậm rãi nói.
Đây là sự sỉ nhục! Đây chính là sự sỉ nhục trắng trợn!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play