Nghe bà Tạ nói vậy, bà Lý cũng biết con trai mình có lỗi trước, không tiện nói gì thêm nên chỉ có thể kéo Lý Thiếu Ân đi.
Sau khi bà Lý rời đi, Cố Cảnh Viễn đến kiểm tra định kỳ.
Thấy Cố Cảnh Viễn đến, sắc mặt nghiêm nghị của bà Tạ mới dịu lại, đoạn nói: “Bác sĩ Cố đến rồi à? Tư Tịnh nhà chúng tôi không sao chứ?”
Cố Cảnh Viễn kiểm tra cho Tạ Tư Tịnh, sau đó mới nói: “Phục hồi rất tốt, ở thêm hai ngày nữa là có thể chuẩn bị xuất viện.”
Cố Cảnh Viễn phong độ, nho nhã, lại là bạn học của Tạ Tư Tịnh nên bà Tạ rất ưng ý anh ấy, hơn nữa anh ấy còn cứu mạng Tạ Tư Tịnh, bà Tạ lại càng khách sáo với anh ấy hơn: “Cảnh Viễn, lần này may mà có cậu, nếu không có cậu thì Tư Tịnh nhà chúng tôi thực sự, thực sự. Số nó đúng là khổ mà... ”
Cố Cảnh Viễn được khen mà sợ: “Bác Tạ, bác nói quá rồi, đây là trách nhiệm của cháu, là việc cháu nên làm. Hơn nữa cháu chỉ là trợ lý thôi, nếu muốn cảm ơn thì phải cảm ơn bác sĩ Diệp mới đúng.”
"Phải cảm ơn cả hai, hai người đều là ân nhân của Tư Tịnh. Đợi nó hết ở cữ, chúng tôi sẽ chuẩn bị quà cáp hậu hĩnh, đích thân đến tận nhà cảm ơn. Đúng rồi, Cảnh Viễn à, cậu có đối tượng chưa? Tôi thấy tuổi cậu và Tư Nghiên nhà chúng tôi rất xứng đôi, nó cũng học y đấy, hai người coi như là có tiếng nói chung, hay là đợi nó về tôi sắp xếp cho hai người gặp mặt nhé?" Bà Tạ khách sáo nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play