Đúng vậy, vui mừng biết bao, khuôn mặt sắp cười đến nỗi nhăn cả lại, có thể kẹp chết một con ruồi rồi, Diệp Hạnh không nhịn được chửi thầm trong lòng.
Nhưng Diệp Hạnh vẫn thuận tay làm chuyện được lợi mà còn khoe mẽ. Sau khi nhận tiền, cô nói lời cảm ơn: “Cảm ơn dì, bây giờ tôi và Từ Thâm sống rất tốt, còn phải cảm ơn dì nữa. Chúng tôi ra ngoài dạo một chút đây, không ở lại ăn sáng đâu.”
Nói xong, Diệp Hạnh đẩy Giang Từ Thâm ra khỏi cửa.
Thấy Diệp Hạnh và Giang Từ Thâm đi xa rồi, Giang Điềm mới nghiến răng nghiến lợi nói khẽ: “Nhìn cái vẻ đắc ý của chị ta kìa, con muốn xem xem chị ta còn đắc ý được bao lâu nữa.”
Đàm Uyển tức đến nỗi đau cả ngực, phải hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Cẩn thận một chút, con phải biết nên nói gì và không nên nói gì, đều phải dùng não mà suy nghĩ. Trông cô ta có vẻ không để tâm đến chuyện gì nhưng thực ra tinh ranh hơn chúng ta tưởng nhiều. Chúng ta đánh giá thấp cô ta rồi, nếu không thì mọi chuyện cũng không đến mức này!”
Nói đến chuyện này, Đàm Uyển tức đến muốn chết. Chỉ cần lúc trước bà ta cẩn thận hơn một chút thì bà ta tuyệt đối sẽ không để một người thông minh và có năng lực như Diệp Hạnh vào nhà chăm sóc Giang Từ Thâm!
Bây giờ thì hay rồi, vốn muốn hủy hoại đứa con hoang đó, kết quả lại tạo điều kiện cho anh sống ngày càng sung sướng!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT