Nói xong, cô tự đi vào bếp lấy phần cơm dì Trần để phần cho mình trong nồi ra.
Giang Điềm tinh mắt phát hiện trong bát thức ăn của Diệp Hạnh có một cái đùi gà bự chảng.
Cô ta lập tức không hài lòng kêu lên: “Dì Trần thiên vị! Tôi đã nói sao lại thiếu mất một cái đùi gà, hóa ra là dì lén để phần cho chị ta! Trước giờ đùi gà vẫn luôn thuộc về tôi, dì dựa vào đâu mà để phần cho chị ta chứ! Tôi không đồng ý! Tôi phải ăn cả hai cái đùi gà! Dù sao chị ta cũng là chị dâu tôi, là bậc bề trên, thế mà còn giành đùi gà với tôi, thật không biết xấu hổ!”
Diệp Hạnh cũng hết nói nổi.
Cô đang định mở miệng thì Giang Từ Thâm đã lạnh lùng liếc nhìn Giang Điềm, giọng hơi trầm xuống: “Cô mấy trăm kiếp chưa được ăn cơm hay gì mà một cái đùi gà mà cũng phải giành vậy?”
"Rốt cuộc là ai chưa được ăn cơm hả?! Trước giờ đùi gà vẫn luôn là của tôi, chị ta là trưởng bối mà còn giành ăn với tôi, có biết xấu hổ không vậy?! Mau gắp đùi gà đó sang cho tôi, không thì tôi không ăn nữa!" Giang Điềm ngang ngược nói.
Giang Từ Thâm hừ lạnh một tiếng, lập tức đưa tay gắp cái đùi gà còn lại trong đĩa thức ăn đặt vào bát của mình, sau đó cắn một miếng trước mặt Giang Điềm rồi lạnh lùng nói: “Cô thích ăn hay không thì liên quan gì đến tôi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT