Giang Điềm: "..." Vừa nãy là ai nói rằng dù có đi bậy ra quần cũng không sao hả?! Còn là chị họ ruột của cô ta nữa chứ!
Giang Điềm tức muốn chết, dậm chân hét lên: “Biết rồi! Tôi tự đi về là được! Tôi tự đi về ngay đây!”
Đàm Uyển lười để ý đến cô ta. Đợi đến khi mùi trong xe tan hết, ba người còn lại mới lên xe quay về.
Đàm Hân nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Cô, cô không thấy hôm nay có gì lạ sao? Bình thường Điềm Điềm cũng không hay đánh rắm, hôm nay là ngày quan trọng, hơn nữa buổi trưa em ấy cũng không ăn gì, sao lại cứ đánh rắm hoài vậy? Mà rắm còn thối nữa chứ, cháu thấy thật khó hiểu!”
Đàm Uyển cũng thấy lạ nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc là có vấn đề gì.
“Mặc dù thằng con hoang kia đã trở về nhưng hôm nay chúng ta không hề ăn đồ ăn chúng nó làm, tính ra chúng cũng không có cơ hội ra tay. Mặc dù ả nhà quê kia đã kê đơn thuốc cho Điềm Điềm nhưng thuốc đắp mặt thì liên quan gì đến việc đánh rắm chứ?”
Đàm Uyển thực sự muốn đập đầu vào tường mà chết đi cho rồi!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play