Lời này nghe là biết đầy vẻ nịnh nọt, song vì Giang Điềm còn nhỏ, lại nói năng lanh lợi đáng yêu, ánh mắt cũng rất chân thành nên không khiến người nhà họ Tạ cảm thấy khó chịu.
Nghe Giang Điềm nói vậy, khuôn mặt vốn dĩ đang hờ hững của Tạ Tư Nghiên mới hơi rạng rỡ hơn một chút: “Thật sao? Bây giờ tôi đang học y. Đúng rồi, nghe nói chị dâu cả của cô cũng biết y thuật hả?”
Tạ Tư Nghiên vừa dứt lời lại đột nhiên cảm thấy mình nói như vậy nghe có vẻ hơi lộ liễu và đột ngột. Thế là cô ta lập tức bồi thêm một câu để che đậy: “Tôi mới về nhà gần đây, đi gặp mặt các bạn cũ trong lớp thì nghe bọn họ nói vậy.”
Giang Điềm không để Diệp Hạnh vào mắt nên khi nghe Tạ Tư Nghiên nhắc đến Diệp Hạnh, cô ta nói ngay: “Hẳn là ả đàn bà quê mùa đó biết chút y thuật, nhưng chị ta chỉ là một bác sĩ thôn quê thôi, bác sĩ chân đất không được học hành bài bản. Loại người như chị ta bình thường chữa bệnh cho người ta đều dựa vào may mắn, sao mà sánh bằng chị được?”
Nghe thấy giọng điệu khinh thường của Giang Điềm, lòng dạ Tạ Tư Nghiên hơi chùng xuống. Cô ta khẽ mấp máy môi, vốn định hỏi thăm chuyện Giang Từ Thâm kết hôn, nhưng trong hoàn cảnh này, nếu cô ta thực sự hỏi ra thì quả là không hợp lẽ, hơn nữa chắc chắn mẹ cô ta sẽ truy hỏi cô ta đủ điều, vì vậy Tạ Tư Nghiên không tiện lên tiếng tiếp.
Đàm Uyển lại càng không muốn nhắc đến hai thứ xui xẻo Giang Từ Thâm và Diệp Hạnh trong một dịp quan trọng như thế này. Bà ta lập tức chuyển sang chủ đề khác, để mọi người chọn món rồi bảo nhân viên phục vụ đi gọi món.
Nhà hàng Tây này được coi là một trong hai nhà hàng hàng đầu ở huyện, tốc độ lên món rất nhanh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT