Hơn nữa thời đại này không giống như đời sau, chỗ nào cũng có camera, muốn bắt được hai cha con Hạ Phương e rằng hơi khó.
Lúc này xe đã chạy êm trên đường. Cha Giang đột nhiên quay sang hỏi Diệp Hạnh: “Diệp Hạnh, con đã có thể chữa khỏi tay cho Từ Thâm, vậy con thấy chân của nó còn hy vọng không?”
Lời này vừa nói ra, Đàm Uyển vốn đang buồn ngủ ngồi trên ghế phụ đột nhiên tỉnh táo hẳn. Bà ta lập tức dựng tai lên, muốn nghe xem Diệp Hạnh sẽ nói thế nào.
Diệp Hạnh trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Hy vọng là có nhưng không chắc chắn lắm. Dù sao chân anh ấy cũng đã bị thương đến hai lần nên độ khó phục hồi tương đối lớn, hơn nữa còn phải phẫu thuật, không chỉ cần người hỗ trợ mà còn phải có thiết bị tiên tiến. Lần này con và anh ấy tới thành phố chính là muốn xem bệnh viện ở huyện có đủ điều kiện để phẫu thuật cho anh ấy không.”
Nghe Diệp Hạnh nói vậy, trong lòng cha Giang lại dấy lên một tia hy vọng.
“Có hy vọng là tốt rồi! Có hy vọng là tốt rồi! Bệnh viện huyện, vừa khéo, cậu của nó là phó giám đốc Bệnh viện Nhân dân huyện đấy, nếu con cần gì thì có thể nói với cậu nó, nhất định cậu nó sẽ hết sức phối hợp với con!”
Vừa nghe ông ta nói vậy, Giang Từ Thâm lập tức nhíu chặt mày, cất giọng lạnh nhạt: “Mẹ tôi chỉ là một thanh niên trí thức xuống nông thôn, người nhà đều đã chết hết rồi, tôi lấy đâu ra cậu?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT