Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà!
Mặt Diệp Hạnh lập tức đỏ bừng lên. Cô đẩy mạnh Giang Từ Thâm ra, ho khan hai tiếng để che giấu sự lúng túng của mình, thậm chí còn đứng ngồi không yên, bèn nghiến răng mắng: “Anh bị điên à?”
Trên môi Giang Từ Thâm vẫn còn dính chút máu từ môi Diệp Hạnh, khiến gương mặt nhợt nhạt của anh thêm vài phần kỳ dị và quyến rũ.
Anh liếm liếm vết máu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm gương mặt Diệp Hạnh rồi cười lạnh: “Chưa kết hôn mà đã vội phủ nhận quan hệ với tôi rồi à? Vậy cô cứu tôi làm gì? Để tôi chết đuối dưới sông chẳng phải các người được toại nguyện đến bên nhau sao?”
Từ khi Giang Từ Thâm nhảy sông đến giờ, đầu óc Diệp Hạnh vẫn luôn trong trạng thái choáng váng.
Cô ngơ ngác nhìn khuôn mặt tái nhợt, vừa tự giễu vừa vô cảm của Giang Từ Thâm: “Anh nói gì vậy! Tôi còn chẳng biết anh phát điên cái gì nữa là! Đang yên đang lành tự dưng anh nhảy xuống sông làm gì hả?! Tôi chữa lành tay cho anh là để anh đi nhảy sông à? Trời thì lạnh, anh có biết nước sông lạnh đến mức nào không, còn làm phiền anh Chu phải nhảy xuống vớt anh lên nữa kìa!”
Nghe lời trách móc của Diệp Hạnh, đôi mắt đỏ ngầu của Giang Từ Thâm càng đỏ hơn, dưới đáy mắt gần như toàn là tơ máu. Anh trừng mắt nhìn Diệp Hạnh, sau đó đột nhiên cười khẩy, tự giễu nói: “Thương anh ta rồi à? Cô chỉ biết thương anh ta thôi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT