“Nếu như thế vẫn chưa đủ thì nói luôn cả chuyện hai người các người đã nuốt chửng tiền trợ cấp của cha tôi rồi lên trấn trên mở cửa hàng làm ăn như nào đi! Sau lưng thì ngược đãi tôi, không đánh thì chửi, cả ngày bắt tôi nấu cơm giặt giũ cày ruộng làm nương, còn không cho tôi ăn no, đói quá tôi chỉ còn cách sang trại chăn nuôi bên cạnh ăn trộm thức ăn cho heo! Đi đi! Ai không đi là chó!
Diệp Hạnh thay đổi vẻ mặt nhu nhược trước đây của nguyên chủ, nói như đinh đóng cột, lạnh lùng như bắn súng liên thanh.
Nghe cô nói xong, trên mặt Diệp Đại Sơn thoáng hiện vẻ chột dạ.
Đúng là ông ta đã nuốt chửng tiền trợ cấp của anh cả, nếu không thì với gia cảnh nghèo rớt mồng tơi của nhà họ Diệp, ông ta lấy đâu ra tiền mà đòi lên trấn mở cửa hàng chứ?
Nhưng ông ta tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện này.
Sợ con nhóc chết tiệt Diệp Hạnh này thực sự làm lớn chuyện, đến loa phát thanh của đại đội để phát đi nên nét mặt Diệp Đại Sơn lập tức dịu đi không ít.
"Chuyện này đúng là chú thím không đúng, chưa đợi cháu về nhà đã lục tung đồ đạc của cháu lên. Nhưng chú thím cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm vậy thôi. Bây giờ bà nội cháu bị ốm nằm liệt giường không nhúc nhích được, chú thím đang chờ tiền để cứu mạng đây. Chú nghe nói bây giờ lương một tháng của cháu được mấy chục đồng, hay cháu lấy ít tiền ra cho bà nội chữa bệnh trước đi, cháu thấy thế nào?" Diệp Đại Sơn nói dối như rót nước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT