Lúc này, Diệp Hạnh vô tình liếc nhìn phòng ngủ của mình, phát hiện quần áo trước đó bị Hạ Tuyết lục tung vứt xuống sàn vẫn còn nguyên ở đó.
Thế là cô cố tình nói to: “Sao quần áo lại rơi xuống đất thế này? Tủ quần áo của tôi mở toang thế này là sao? Còn đồ đạc bên trong nữa, sao lại bị lục tung lên vậy? Tiền của tôi đâu? Tiền của tôi cũng bị trộm rồi!”
Nói rồi Diệp Hạnh cố tình lấy cái túi đựng tiền của mình ra. Cái túi bị lục tung lên, tiền lẻ rơi vãi khắp tủ quần áo.
"Hạ Tuyết! Có phải mày lấy trộm tiền của tao không?!" Diệp Hạnh lập tức quay đầu nhìn Hạ Tuyết, giọng nói lạnh lùng: “Mày lấy trộm tiền của tao nữa chứ không chỉ là ăn vài miếng thịt! Tao phải báo cảnh sát!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt vốn đã rất khó chịu của Hạ Tuyết lại càng trở nên khó coi hơn.
Mặt mày Hạ Tuyết tái nhợt, trông không còn chút máu nào.
Có điều chuyện đã đến nước này rồi nhưng nó vẫn ngoan cố chống chế, cắn chặt môi lắc đầu hét: “Không phải tôi! Tôi không trôm! Tôi không lấy trộm tiền của bà! Bà đừng nói bậy!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT