Hạ Lan Lăng tỉnh dậy, vẫn còn ở trong Hàn Băng Lâm.
Cổ áo rộng mở, vết thương từng chảy máu không ngừng giờ đã đông lại, mang theo dấu vết nhàn nhạt của linh thuật chữa trị. Thấy hắn mở mắt, Lâm Táp Táp buông con thỏ trong tay, tiến đến trước mặt, đỡ hắn ngồi dậy dựa vào gốc cây. “Ngươi tỉnh rồi?”
Nàng khoe khoang: “Lúc nãy thật sự dọa ta sợ chết khiếp! Táp Táp còn tưởng không được gặp lại ngươi nữa. May mà mấy ngày nay ta học được thuật chữa trị, không ngờ lần đầu sử dụng đã thành công thế này. Ta có phải rất giỏi không?”
“Quả thực rất giỏi.” Hạ Lan Lăng điều hòa hơi thở, khóe môi khẽ nhếch, mỉm cười: “Nếu không nhờ ngươi, ta đã không rơi vào tình cảnh này.”
Từ khi hắn phong ấn Nghiệp Sát vào cơ thể, đây là lần đầu tiên hắn mất kiểm soát, suýt gây ra đại họa.
Lâm Táp Táp “hừ” một tiếng: “Ngươi đúng là không biết tốt xấu! Ta không so đo, ngươi lại cứ nhắc mãi. Nếu không phải ngươi nảy sát tâm với ta trước, ta làm sao nỡ làm ngươi bị thương?”
Hạ Lan Lăng cười nhẹ, giọng yếu ớt vì thương thế, nghe càng thêm ôn hòa: “Nếu ngươi không theo dõi ta vào rừng, ta cũng chẳng nỡ giết ngươi.”
Sao lại cãi nhau không rõ ràng thế này?
“Thôi được.” Lâm Táp Táp nói: “Ta theo dõi ngươi là lỗi của ta. Nhưng chẳng phải ngươi cũng suýt giết ta sao? Ta phản kháng để tự vệ, chính ngươi non yếu để Nghiệp Sát đoạt thân thể. Rồi lại là ta tranh thủ thời cơ giúp ngươi đoạt lại cơ thể. Tính ra, chúng ta huề nhau chứ?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play