Đợi Bùi Châu cất đồ xong quay người lại thì không thây bóng dáng Tịch Kính đầu nữa, anh ấy lại đi ra ngoài nhìn một cái, số trên thang máy vẫn đang giảm, đợi anh ấy trở lại phòng đứng bên cửa sổ thì phát hiện Tịch Kính đã đi khỏi chung cư rồi, đoán chắc là anh ấy đã về nên cũng không nói gì.
Ước chừng là đến tặng minh đặc sản, tặng xong thì đi, đây là phong cách của Tịch Kính, Bùi Châu cũng không để ý.
Tịch Kính đi về nhà một lát thì trời tối sầm lại, tháng hai rất ít khi có tuyết rơi nhưng hôm nay lại bắt đầu có tuyết, không giống như tuyết rơi dày như lông ngỗng vào mùa đông giá rét, những bông tuyết nhỏ li ti như mưa phùn.
Tịch Kính đứng bên cửa số, nhìn cảnh tượng xám xịt bên ngoài, đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, anh đổi điện thoại gọi hai lần vào số của Điềm Điềm, hoặc là trực tiếp cúp máy hoặc là không thể kết nối.
"Điềm Điềm..." Trong lòng Tịch Kính không ngừng gọi cái tên khiến anh lo lăng này.
Anh nghĩ đên lần đầu tiên gặp Điềm Điềm, phóng khoáng tự nhiên, nụ cười tự tin, đi ngang qua anh như một cơn gió.
Tịch Kính chưa từng nghĩ mình sẽ thích kiểu con gái không thể nắm bắt như vậy nhưng cô lại có sức hấp dẫn trí mạng đối với anh, chỉ một nụ cười ngoài đầu, anh đã khắc sâu cô vào trong lòng, mà nụ cười ngoài đầu đó cũng không phải dành cho anh
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT