Điềm Điềm cuối cùng cũng đợi được đến lúc bố huấn luyện xong, thấy bố đi vào thì liên tục nịnh nọt, dỗ dành đến nỗi Bùi Từ cười tít cả mắt, trên đường về vui quá nên mua cho cô bé một con quay rất to, Điềm Điềm vui lắm, kéo bố ra sân dạy mình chơi quay.
Tôn Tông Quần về nhà nghe thấy tiếng cười ở nhà bên, đứng ở vườn nhà mình nhìn sang, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn, nghĩ đến hôm nay sẽ cùng vợ đến nhà bố vợ ăn tối, tiện thể đón con về.
Vợ chồng họ khá bận, vì đều ở trong một khu tập thể nên bình thường con cái đều do mẹ vợ trông, đến thứ bảy thì họ đến nhà mẹ vợ ăn cơm, tiện thể đón con về trông một ngày.
Chiều nay Trịnh Huệ không có tiết nên về nhà bố mẹ sớm, bố vẫn chưa về căn cứ, cô ấy nằm trên ghế sofa chơi với con gái, sau đó nói chuyện với mẹ.
“Mẹ, mẹ biết nhà bên cạnh có người ở chưa?”
Mẹ Trịnh là bà nội trợ toàn thời gian, từ khi lấy chồng thì không đi làm nữa, ngày thường chỉ chăm sóc chồng con, không biết nhiều chuyện bên ngoài nhưng chuyện có người mới đến khu tập thể thì bà vẫn biết, chỉ là vì bà ở cách nhà con gái một đoạn, bình thường cũng không đi chung một cổng nên chưa gặp mặt.
“Nghe nói rồi, bố con bảo là một phi công rất giỏi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT