Phương Tri Lễ phản ứng lại thì lập tức không chịu: "Ai thiếu tiền của cậu, cậu tự đi ăn ở căng tin đi." Em gái mình hiểu chuyện khách sáo một câu, cậu ta tưởng thật sao?
Bùi Từ như thể đã sớm đoán được Phương Tri Lễ sẽ phản đối, liếc nhìn cậu ta: “Cậu làm anh trai kiểu gì thế? Tôi giúp cậu mà cậu còn không cho, cố tình để em gái mình vất vả à?”
Phương Tri Lễ suýt ngất vì lời nói trơ trẽn của Bùi Từ, có người sẽ cố tình để em gái mình vất vả sao?
"Kỹ thuật của cậu không tốt." Mặc dù lần này Bùi Từ thực sự đã giúp mình một việc lớn, nhưng ơn của Bùi Từ thì Phương Tri Lễ này tự trả được.
"Tốt hơn cậu là được rồi." Bùi Từ đã hạ quyết tâm, nhất quyết phải ở lại.
… Mãi một lúc sau, Phương Tri Lễ mới phản ứng lại, không phải chứ, đây là em gái tôi mà!!! Tôi tự giúp không được sao?
Ăn xong một bữa cơm, Phương Tri Lễ vẫn còn đang cãi nhau với Bùi Từ, cực kỳ không muốn để Bùi Từ đến ăn chực.
Chuyện này Phương Tri Thư không xen vào, dù sao cũng là em gái mở lời, hơn nữa chuyện nhà cửa lần này, Bùi Từ cũng đã giúp không ít, có lẽ em gái cũng biết chuyện này, lại vì cậu ta đến đón em gái đến nên em mình mới cảm kích.
Phương Tri Thư thực sự quá bận, cũng không nghĩ ngợi nhiều về chuyện này, nghe hai người tôi một câu, cậu một câu mà cãi nhau, chỉ coi hai người như trẻ con đang cãi.
Anh ăn cơm xong còn phải đến sở chỉ huy để sắp xếp công việc trước, nên cũng không quan tâm đến hai người kia, mà trước tiên sắp xếp cho em gái: “Dương Dương, em nghỉ ngơi một lát trước, ngủ trưa một giấc, anh cả bận xong sẽ quay lại đón em đến sở thông tin để gọi điện cho bố mẹ nhé?”
Phương Tri Ý biết anh cả rất bận, nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, anh cả đi làm việc trước đi an.”
“Anh thứ hôm nay ở nhà, nếu anh không về kịp, có chuyện gì thì em cứ tìm anh thứ.”
“Vâng, anh cả.”
Phương Tri Thư thấy Phương Tri Lễ và Bùi Từ ồn ào quá, thấy em gái vào phòng ngủ, ân cần giúp đóng cửa rồi mới đi đến trước mặt hai người, quát em trai: “Phương Tri Lễ, đừng làm ồn để Dương Dương nghỉ ngơi.”
Phương Tri Lễ nghe thấy giọng anh cả, nghĩ đến việc em gái đã đi xe mấy ngày nên vội ngậm miệng, nhưng vẫn không cam lòng liếc Bùi Từ một cái.
Bùi Từ không để ý chút nào, thậm chí còn lấy cớ đó để làm bừa, dù sao cũng là Dương Dương mời anh đến, ngoài cô ra thì không ai có thể đuổi anh đi được!
Phương Tri Thư nhìn hai người không ai chịu nhường ai, chẳng có chút dáng vẻ gì giống người làm anh nhưng vẫn nói với Bùi Từ: "Tiểu Bùi, em cũng về nghỉ ngơi một chút đi." Nhìn quầng thâm dưới mắt cậu ta thì đoán là trên xe cũng không nghỉ ngơi được tốt.
"Vâng, anh cả." Bên ngoài Bùi Từ đều gọi Phương Tri Thư là Tham mưu Phương, nhưng riêng tư thì thường gọi theo Phương Tri Lễ là anh Phương.
Bây giờ trực tiếp đổi giọng gọi là anh cả, Phương Tri Thư nghe thấy cậu ta gọi như vậy chỉ thấy kỳ lạ, nhưng thấy cậu ta nghiêm túc như vậy, nghĩ đến có thể là cậu ta theo em trai gọi, cũng không để ý, gật đầu rồi đi trước.
Phương Tri Lễ sợ làm ồn đến em gái nên kéo Bùi Từ ra ngoài: "Được rồi, tôi không tranh với cậu nữa, mau về nghỉ ngơi đi." Mặc dù anh ấy và Bùi Từ cãi nhau không ngừng, nhưng lần này Bùi Từ thực sự đã giúp đỡ rất nhiều, Phương Tri Lễ vẫn biết điều này, sau này sẽ từ từ tính sổ.
"Vậy sau này anh huấn luyện xong thì gọi tôi, chúng ta cùng về nhà ăn cơm." Bùi Từ được voi đòi tiên nói.
“Bùi Từ, cậu có biết xấu hổ không?”