Phương Tri Ý dùng đũa gắp một miếng đậu phụ đã xào chín cho vào miệng mới nói: “Anh Giới Nhiên mấy hôm nay đều ở lại phòng thí nghiệm, hai hôm nay đều không đến ăn cơm.”
Lý Đoan Ngọc biết bọn họ bận rộn công việc, cũng không nói nhiều, nhân lúc múc canh chua cá ra khỏi nồi thì gọi con gái lại: “Dương Dương, hôm nay mẹ nghe mấy chị trong viện nói Lưu Gia Cường về đón bà già của cậu ta rồi, con bảo Tiểu Tống chú ý một chút, mẹ nghi là hai mẹ con đó sẽ không dễ dàng đồng ý ly hôn đâu.”
Thời buổi này chuyện ly hôn cũng không phải chuyện nhỏ, nói cho cùng thì vẫn là khuyên hòa nhiều hơn khuyên chia.
“Anh ta như vậy rồi mà không ly hôn thì thôi? Anh ta đánh người, còn đánh đến mức mất con của Tống Phỉ.”
Lý Đoan Ngọc nói: “Không dễ như con nghĩ đâu, nếu cậu ta không đi thì lãnh đạo nhà máy cũng không có quyền ấn đầu cậu ta xuống, huống hồ chuyện Tiểu Tống mất con không có ai nhìn thấy là do Lưu Gia Cường đánh, mọi người đều biết cậu ta tát Tống Phỉ một cái, sau đó Tống Phỉ xuống lầu thì bị vấp một cái mới ngã, nếu cậu ta có ý tỏ ra yếu thế, công khai nói rằng mình nhận ra lỗi lầm rồi cầu xin tha thứ thì Tống Phỉ là một cô nhi, cho dù cô ấy kiên trì thì cũng khó.”
Phương Tri Ý rốt cuộc vẫn là người lý tưởng, lời của mẹ khiến cô càng thêm ghét loại đàn ông tồi tệ như Lưu Gia Cường.
“Con sẽ nói với Tống Phỉ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play