Ăn xong nho lại kéo Bùi Từ nói: "Em thấy dưới lầu có một khoảng đất trống, bên kia hình như có hoa hồng, chúng ta đi dạo thêm một chút." Một lúc nữa cũng không sinh được, cứ ở trong phòng bệnh mãi cũng không thoải mái.
Không biết có phải là trong trí nhớ trước kia cơ thể không tốt quá lâu hay không, Phương Tri Ý không thích ở trong phòng bệnh trắng toát, mặc dù lúc này tường trắng dưới một mét được sơn màu xanh nhạt, nhưng cũng không thay đổi được đây là phòng bệnh.
"Được." Bùi Từ không từ chối, dọn đồ sang một bên rồi đưa vợ xuống lầu.
Tháng mười ở biên cương đã vào cuối thu, nhưng mấy ngày nay thời tiết tốt, hoa hồng cũng chỉ nở trong mấy ngày này, bên cạnh bệnh viện còn có một khu rừng nhỏ, giống như công viên nhỏ vậy.
Không có ai đến đây, nhưng môi trường lại rất thanh tịnh, hai người đi xung quanh hai vòng, Phương Tri Ý đã bắt đầu có cảm giác cơn gò tử * nhẹ, lúc đau không dám đi, nắm chặt tay Bùi Từ.
Bùi Từ đỡ vợ cũng không dám tùy tiện cử động: “Dương Dương, chúng ta về đi?”
Phương Tri Ý cũng thấy nên về rồi, ban đầu đã chuẩn bị đầy đủ, kết quả sau cơn đau gò tử * liên tục, cô lại cảm thấy bên phòng bệnh mới có thể cho cô cảm giác an toàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play