Ông cũng vui thay cho người đồng nghiệp già: "Tri Thư nói có chuyện vui thì chắc chắn là chuyện vui." Đứa trẻ này coi như là ông nhìn lớn lên, đó là đứa trẻ tốt mà mọi người đều yên tâm, nói chuyện làm việc đều rất chu đáo.
Phương Tuấn Khanh: “Chỉ không biết là chuyện gì, còn làm ra vẻ bí ẩn như vậy, chắc chắn là ý của cô nhóc Dương Dương.”
Hai năm nay, cô nhóc càng ngày càng tinh quái, lần nào gọi điện thoại, chỉ cần nghe giọng nói thôi cũng thấy vui.
Chu Thừa Khang nghe thấy tên Dương Dương liền hỏi một câu: “Dương Dương mười tám tuổi rồi phải không?”
“Mười tám tuổi rồi, tháng tư vừa tròn mười tám tuổi, ban đầu tôi và chị dâu cậu còn nói năm nay sinh nhật Dương Dương sẽ đến biên cương thăm nó, kết quả là tháng ba thủ tục lớp thiếu niên vừa xong, đúng vào lúc bận rộn nhất, còn không biết đến bao giờ mới có thể đi được một chuyến.”
Mười tám tuổi rồi, Chu Thừa Khang không khỏi nghĩ đến đứa con trai của mình, hiện đang ở Viện nghiên cứu Bắc Kinh, năm nay vừa mới lên chức trợ lý nghiên cứu viên, hai ngày nữa sẽ theo viện trưởng của họ đến biên cương, nghe nói phải ở đó mấy tháng, trước đây ông vốn có ý định để Dương Dương làm con dâu mình, vì chuyện nhà họ Phương mà ông Phương từ chối nên mới gác lại.
Bây giờ mọi người đều ổn, ý nghĩ này của Chu Thừa Khang lại nảy ra, nhưng cũng không vội, mà nói với Phương Tuấn Khanh: “Vài ngày nữa thằng Chu Giới Nhiên nhà tôi sẽ đến biên cương, đến lúc đó có thể thay chúng ta đi thăm Dương Dương, đúng rồi, nếu ông có gì muốn gửi cho Dương Dương thì tôi sẽ để Giới Nhiên chuẩn bị.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play