Lâm Tri Ngôn từng để hai bộ quần áo trong phòng ngủ chính trên tầng hai, nhưng lúc chia tay lại quên mang đi.
Vốn tưởng rằng Hoắc Thuật đã dọn dẹp chúng từ lâu nên cô cũng mang theo thái độ có cũng được, không có cũng được mà mở cửa tủ. Không ngờ bộ quần áo vẫn chỉnh tề treo ở trên giá áo, hoàn toàn không hợp với đống áo khoác sẫm màu của anh.
“Anh vẫn giữ lại quần áo của em.”
Hoắc Thuật đã tựa vào cửa từ lúc nào, anh hoàn toàn coi trận cãi nhau vừa nãy là không tồn tại, nụ cười của anh mang tới cho cô một loại ảo giác dịu dàng và mê đắm.
Sau gáy Lâm Tri Ngôn đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Hoắc Thuật luôn có thể “bắt chước” chính xác thành dáng vẻ mà người khác thích nhất, mong chờ nhất.
Lúc ở nhà họ Hoắc cũng như vậy, khi Lâm Tri Ngôn mở cửa tủ chọn quần áo, anh sẽ cười tươi đi tới ôm lấy cô từ phía sau. Anh có thể dễ dàng đem năng động của thiếu niên hoà quyện với sự hoang dã của người trưởng thành, anh ngậm lấy vành tai cô, càng ôm càng chặt, càng hôn càng sâu. Anh dần dần mê hoặc cô, muốn khống chế tất cả mọi thứ của cô trong khi cô không có chút biện pháp nào phản kháng lại nó...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT