Lâm Tri Ngôn không trả lời là được hay không được.
Thực tế thì cho dù bây giờ cô có trở về thì đã sao? Một mình ngắm nhìn thế giới náo nhiệt bên ngoài cửa sổ, ở trong căn phòng chung cư chật hẹp, lướt từng đoạn tin nhắn trong nhóm chat sao?
Một người trưởng thành hai mươi hai tuổi còn sợ cô đơn hơn cả một đứa trẻ nữa.
Ít ra thì trẻ con còn ôm ấp suy nghĩ “khi trưởng thành rồi thì mọi thứ sẽ tốt hơn thôi”, cho dù có phải đối diện với bao khó khăn cũng sẽ cắn răng vượt qua. Còn thế giới của người trưởng thành thì chỉ toàn những chuyện vụn vặt, cùng với hiện thực được định sẵn rành rành trước mắt.
Lâm Tri Ngôn tựa vào vai của Hoắc Thuật, ngón tay trắng muốt lướt qua người anh, nhấc món đồ bài trí trên bàn lên. Viên đá khoác lên mình màu nâu trầm, lớp cắt bên hông có thể cảm nhận được độ pha lê trong suốt, một nửa bên trên là tinh thể với những đường vân bay bổng như mây, nửa dưới là ánh xanh huyền ảo lắng đọng dưới đáy, chỉ cần xoay nhẹ, trông lớp cắt kia tựa như chốn bồng lai tiên cảnh, toả ra ánh sáng lấp lánh, cứ như hàng ngàn hàng vạn viên đá quý được phong ấn ở trong vậy.
Gu thẩm mỹ của Hoắc Thuật rất đặc biệt, rất thích sưu tầm những thứ độc lạ, từ những khối rubik thần bí cho tới những viên đá xinh đẹp, từ những con dao nguy hiểm cho tới chip điện tử tinh vi, bất kể mọi lĩnh vực.
[Thạch anh?]

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play