Cố Tây Ngôn dừng bước, xoay người lại nhìn bà, giọng điệu bình thản hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tưởng Thiều đi đến trước mặt anh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt ấy. Khuôn mặt này giống hệt người kia, khiến trong lòng bà dâng lên một tia chán ghét. Bà chất vấn: “Bắc Thành nói con và Sơ Mặc gặp nhau ở cổng? Con còn tiễn con bé xong rồi mới rời đi, chuyện này là thật sao?”
Cố Tây Ngôn không né tránh, nhìn thẳng vào mắt Tưởng Thiều, thẳng thắn nói: “Đúng, con thực sự đã gặp Mặc Mặc ở cổng. Nhưng con biết thứ mẹ thật sự muốn hỏi là gì, vậy nên con có thể trả lời mẹ luôn. Không sai, con thích Mặc Mặc. Con muốn theo đuổi cô ấy, con muốn ở bên cô ấy.”
Ánh mắt anh kiên định và nghiêm túc, như thể chẳng có điều gì trên đời có thể lay động quyết tâm của anh. Nhưng chính vẻ mặt ấy lại khiến sắc mặt Tưởng Thiều lập tức thay đổi. Bà nghiến răng, phẫn nộ quát lên:
“Quả nhiên con giống hệt người cha đã chết của con. Con nghĩ con xứng sao? Đừng quên, Sơ Mặc là vị hôn thê của em trai con! Cướp người phụ nữ của em mình, con không sợ bị thiên hạ cười chê sao?”
Dù Thẩm Sơ Mặc và Cố Bắc Thành đã hủy hôn, Tưởng Thiều vẫn không muốn để Cố Tây Ngôn được lợi.
Cố Tây Ngôn nhếch môi cười, ánh mắt ánh lên vẻ khinh thường: “Bây giờ cô ấy không còn là vị hôn thê của Bắc Thành nữa. Cũng phải cảm ơn ‘đứa con ngoan’ của mẹ đó.” Giọng điệu anh đầy mỉa mai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play