“Ngươi tưởng đi huyện thành với ta? Trước đó không phải ngươi nói muốn tự mình làm một mình sao?” Trình Diệp Nhiên nhìn Nguyên Bảo, cảm thấy tiểu tử này tướng mạo hiền lành, miệng lưỡi lanh lợi, cổ đại mười ba mười bốn tuổi đã có thể thành thân, cũng có thể tự lập, chẳng trách hắn dám mở miệng nói theo mình.
Nguyên Bảo xấu hổ dụi mũi, cười ngượng: “Ta biết đường ca là người có bản lĩnh, ta muốn theo đường ca học hỏi, mong đường ca đừng ghét bỏ.”
Tiểu khất cái bên cạnh cũng đi theo, nhe răng cười ngây ngô lấy lòng, hắn nhìn người rất chuẩn, lúc này càng không dám nói lung tung.
“Được, ngươi muốn theo ta làm, vậy phải đáp ứng một điều kiện.” Trình Diệp Nhiên suy nghĩ rồi hỏi: “Ngươi nếu đáp ứng, ta sẽ đồng ý dẫn ngươi theo lên huyện.”
“Chuyện gì? Chỉ cần không phải đi giết người, cái gì ta cũng đáp ứng!” Nguyên Bảo vỗ ngực đảm bảo, tiểu khất cái cũng học theo hắn vỗ ngực, ra vẻ khí khái.
“Không đến mức đẫm máu như thế. Ta đọc sách thì không thể có danh dính dáng đến chuyện buôn bán. Đến lúc đó, tiệm tạp hóa sẽ lấy danh nghĩa của ngươi. Ngươi nghĩ kỹ rồi hãy trả lời. Nếu đã dính dáng đến kinh thương, về sau sẽ không thể thi khoa cử.” Trình Diệp Nhiên đem lời nói rõ ràng trước.
“Ta tự biết mình không có thiên phú học hành, chẳng ham gì chuyện thi cử, chỉ cần đường ca tin ta là được.” Nguyên Bảo biết đây là cơ hội phát đạt của mình, nhất định phải nắm chắc. Người nhà hắn vì không có tiền mà lần lượt chết ngay trước mắt hắn, nay có thể kiếm tiền thì hy sinh chút gì đó cũng không tính là gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play