Thẩm Vân Đường cũng hơi sững sờ, “Có lẽ là đi dạo cho thoải mái, dạo gần đây hắn hay ra ngoài tản bộ.”
Thím hàng xóm nghe thế thì bĩu môi, “Làm việc đồng áng cả ngày rồi còn đi tản bộ, đúng là rảnh rỗi.”
Thẩm Vân Đường nghe người ta nói xấu Trình Diệp Nhiên thì không vui: “Vậy vẫn còn hơn cả ngày nằm dài trên giường.”
Thím kia xấu hổ cười một tiếng, “Nói cũng phải, coi như ngươi nhặt được bảo vật rồi.”
“Rõ ràng là hắn nhặt được bảo thì có.” Thẩm Vân Đường không phục cãi lại, nhưng khoé miệng lại khẽ cong lên, hắn vốn thích nghe người ta khen Trình Diệp Nhiên mà.
Thẩm Vân Đường nhìn Trình Diệp Nhiên quay về, trong lòng có chút do dự, muốn hỏi vì sao dạo này cứ ba ngày hai bận lại chạy lên núi, trên đó có thứ gì tốt đến mức khiến hắn đi mãi không chán? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không dám mở lời, sợ Trình Diệp Nhiên cho là hắn quá để tâm chuyện người khác, chẳng khác nào xen vào việc riêng. Hắn không muốn để người kia hiểu lầm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT