Nghĩ đến việc trước đây mình bị Ôn Gia Hân lừa gạt bằng bộ dạng này, Ôn Gia Đống cười lạnh một tiếng: "Giỏi ngụy biện!"
Trần Bảo Cầm cũng giơ bức thư lên nói: "Mày nói mình không làm gì, không biết gì nhưng người mẹ đang ngồi tù của mày lại không nói thế!"
Vừa nói, Trần Bảo Cầm vừa giơ bức thư đã mở ra trước mặt Ôn Vinh Sinh: "Đây là thư Từ Mỹ Phượng viết cho đứa con gái bảo bối này sau khi vào tù, ông xem, ở đây có giấu chữ đầu,"Nếu con không muốn người ta biết con hạ độc, hãy cứu mẹ"."
Ôn Vinh Sinh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời, nhìn theo hướng ngón tay Trần Bảo Cầm chỉ, quả nhiên có thể ghép thành một câu, khóe miệng không khỏi mím chặt lại.
Nhận thấy sự thay đổi nhỏ trên nét mặt Ôn Vinh Sinh, tim Ôn Gia Hân run lên, suýt chút nữa buột miệng nói "Không thể nào, thư mẹ viết cho con đã bị con xé từ lâu rồi, trong thư cũng không hề có giấu chữ đầu".
Nhưng lời đến bên miệng, Ôn Gia Hân chợt nhận ra, không, ả không thể nói vậy.
Tuy rằng làm thế có thể rửa sạch hiềm nghi cho bản thân nhưng sẽ dễ khiến cha ả có ấn tượng rằng ả là người máu lạnh, vô tình, nếu không thì tại sao ả nhận được thư cầu cứu mà không cứu Từ Mỹ Phượng?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play