Từ ngày vào trường cảnh sát, mục tiêu của anh là được vào tổ trọng án, theo anh thấy, mỗi lần tuần tra nhận được nhiệm vụ đột xuất đều là một cơ hội tốt để rèn luyện.
Tối hôm nay cũng vậy, khi biết được có người đua xe cách nơi họ đang tuần tra hai khu phố, đồng nghiệp của anh liền than thở, nói rằng đợi họ đến nơi thì đám đua xe đã chạy mất dạng rồi, hay là đừng đến nữa?
Nhưng Lôi Minh cho rằng dù đám đua xe có chạy mất, thì người báo án chắc chắn vẫn còn ở đó, họ đã nhận được nhiệm vụ thì không thể bỏ mặc người báo án được.
Hơn nữa, gần đây liên tục có người dân khiếu nại về việc đám đua xe gây rối, chỉ là chưa có nhân chứng tận mắt, nên việc điều tra rất khó tiến triển. Nếu người báo án tối nay nhìn thấy biển số xe, biết đâu có thể tìm được manh mối.
Lôi Minh kiên quyết muốn đi, đồng nghiệp bất đắc dĩ đành phải đi cùng.
Họ chạy bộ đến, nhưng vì khoảng cách hơi xa, nên đến nơi đã là mười lăm phút sau.
Khi chạy đến chỗ rẽ ở đầu phố, đồng nghiệp của Lôi Minh vẫn còn nói: "Tôi đã bảo rồi mà, xa thế này thì đợi chúng ta đến nơi, người ta đã chạy mất dạng rồi, có khi người báo án cũng chẳng ở đó đợi mãi, cậu cứ không nghe, nhất định phải..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT