Bản thân cậu Phùng rõ ràng rất hưởng thụ sự tâng bốc này, khi phát hiện xe đỗ bên đường vẫn chưa đi, trong lòng càng đắc ý, cậu ta nghĩ chắc tài xế sợ đến mức chân run không dám lái xe, ngoài mặt thì xua tay nói: "Có gì đâu, tại đường này hơi hẹp, không thì vừa rồi tôi còn không thèm dừng..."
Chưa nói hết câu, đã nghe thấy một giọng nói lạ hỏi: "Ai là cậu Phùng?"
Mấy người đang vây quanh xe tản ra, cậu Phùng đang dương dương tự đắc ngồi ở ghế lái ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra giọng nói, hỏi: "Mày là ai?"
"Tao là ông nội mày!"
Ôn Nguyệt vừa dứt lời, liền nghe thấy trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở đã lâu không nghe thấy: [Đing —— Có biến!]
Cô khựng lại một chút, sau đó vẫy tay với hai hàng vệ sĩ, tuy xuất thân quân đội, nhưng nhờ bộ vest đen và kính râm mà trông rất có khí chất của dân xã hội đen: "Đánh cho tôi!"
Trần Kiến Bình và đám vệ sĩ đều là quân nhân xuất ngũ, khi còn trong quân đội, họ coi "bảo vệ nhân dân, bảo vệ Tổ quốc" là nhiệm vụ của mình, chưa từng ra tay với dân thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play