"Có mẹ ngồi tù thì không dám nhìn ai ư?" Trần Bảo Cầm mỉa mai: "Thế còn Gia Đống nhà chúng tao thì sao? Nó có làm gì nên tội? Không! Nó chẳng làm gì cả mà bị mẹ mày hại cho thân bại danh liệt, còn bị cha ruột đuổi ra nước ngoài! Gia Đống của mẹ ơi!"
Trần Bảo Cầm vừa nói vừa khóc lóc thảm thiết.
Ôn Gia Kỳ hùa theo: "Đúng vậy! Nói thật, giao bà ta cho cảnh sát còn là nhẹ đấy! Loại người này không đáng sống trên đời!"
Từ Mỹ Phượng giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy thù hận của Trần Bảo Cầm. Bà ta rốt cuộc cũng thấy sợ, vội vàng bò đến ôm chân Ôn Vinh Sinh, van xin: "Vinh Sinh, em sai rồi! Em thật sự biết sai rồi, em xin anh tha cho em một mạng, nửa đời còn lại em sẽ ăn chay niệm Phật cầu phúc cho anh..."
"Mày ăn chay niệm Phật thì có ích gì? Loại người như mày chết đi chỉ có xuống địa ngục, mày nghĩ Phật Tổ sẽ đoái hoài đến mày sao?" Trần Bảo Cầm sợ Ôn Vinh Sinh mềm lòng, vội nhắc nhở: "Bà ta đã liên tiếp hại hai đứa con trai của ông, khiến nhà họ Ôn tuyệt tự. Vinh Sinh, ông đừng có hồ đồ mà mềm lòng!"
Ôn Vinh Sinh đương nhiên không mềm lòng, nhưng ông cũng không định nghe theo ý Trần Bảo Cầm mà giết Từ Mỹ Phượng.
Có những việc, một khi đã làm thì sẽ để lại dấu vết. Huống hồ, ông lại ở vị trí này, Hương Giang có bao nhiêu kẻ dòm ngó, chỉ chờ ông sơ hở để nắm thóp, thậm chí là lật đổ ông, nuốt chửng gia sản nhà họ Ôn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play