Ôn Gia Kỳ rất giỏi "đánh kẻ sa cơ", vội vàng thêm dầu vào lửa: "Đúng vậy! Đến giờ con vẫn nhớ hồi nhỏ em hai thông minh, hiểu chuyện thế nào, một đứa trẻ ngoan như vậy, sao mẹ ba lại nhẫn tâm cấu kết với người khác hại chết nó chứ?"
Trần Bảo Cầm không ngờ con gái mình lại có lúc thông minh đột xuất, cũng hùa theo cảm thán: "Mẹ nhớ trước khi A Khải gặp chuyện không lâu, thằng bé còn biểu diễn ở lễ kỷ niệm thành lập trường, còn chơi đàn piano nữa, đến giờ mẹ vẫn nhớ bài hát đó, là bài "Fur Elise" đúng không?"
"Đúng, đúng, con cũng nhớ chuyện này!" Ôn Gia Kỳ vội vàng gật đầu: "Con còn nhớ Gia Đống và em hai cùng học piano, nhưng Gia Đống không có năng khiếu, không giống như em hai, thầy giáo dạy nó còn nói nếu nó kiên trì, sau này có thể trở thành nghệ sĩ piano, tiếc là..."
Ôn Gia Kỳ vừa nói vừa liếc nhìn Ôn Nguyệt, thầm nghĩ họ đang khen anh trai ruột của cô, chẳng lẽ cô không định hồi tưởng một chút sao?
Ôn Nguyệt quả thực không có ý định đó, chưa nói đến việc cô không có ký ức của nguyên chủ, mà cho dù có, cô cũng không chắc mình còn nhớ gì về Ôn Khải, bởi vì khi anh ấy gặp chuyện, nguyên chủ còn quá nhỏ.
Cô cũng có thể nhận ra, Trần Bảo Cầm và con gái nói những lời này hoàn toàn không phải để tưởng nhớ, Ôn Khải chết rồi, làm sao họ có thể cảm thấy tiếc nuối được? Họ còn vui mừng đốt pháo ăn mừng ấy chứ?
May mà Ôn Nguyệt không phải nguyên chủ, nếu là nguyên chủ, những lời này của họ chẳng khác nào từng nhát dao đâm vào người nguyên chủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play