Ông cụ Cố luôn bảo vệ Cố Thiệu Thừa một cách thái quá, trước khi xảy ra chuyện của thím Lâm, người ngoài biết rất ít về người thừa kế của nhà tài phiệt này, chỉ nghe loáng thoáng rằng hắn và mẹ bị bệnh bẩm sinh, quanh năm suốt tháng chữa bệnh ở nước ngoài.
Tuy là người thừa kế duy nhất của Cố thị, nhưng vì sức khỏe yếu nên khó gánh vác việc lớn, các cổ đông trong tập đoàn cũng không lo, ông cụ Cố đã sớm đào tạo một đám quản lý chuyên nghiệp điều hành công ty, Cố Thiệu Thừa chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, đúng là số hưởng bao người mơ ước.
Mãi đến khi có tin Cố Thiệu Thừa đánh bảo mẫu đến tàn phế truyền ra, người ta mới biết cái vị thiếu gia mà Cố gia luôn giấu kín là một thằng cặn bã tàn bạo, đến cả bảo mẫu chăm sóc mình từ nhỏ cũng xuống tay được.
Người ta thường nói thấy một con gián thì trong bóng tối phải có cả đàn, nhất là sau vụ bảo mẫu bị đánh tàn phế bị khui ra, mọi thông tin trên mạng đều bị xóa sạch, cư dân mạng chỉ có thể nói bóng gió hoặc vượt tường lửa ra chửi, cảm thán thủ đoạn che trời của Cố gia, tất cả những điều đó khiến người ta không khỏi nghĩ rằng dưới sự bao che nhiều năm của Cố gia, Cố Thiệu Thừa đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện trời không dung đất không tha.
Vì vậy ngay khi video dì Trương gào khóc thảm thiết được tung ra, nó đã châm ngòi cho cơn giận của tất cả mọi người:
[Cố Thiệu Thừa không coi ai ra gì à!!]
[Vừa hóng được miếng dưa, nghe nói bà này là bảo mẫu chăm sóc mẹ của Cố Thiệu Thừa từ nhỏ luôn đấy, thế mà cũng xuống tay được? Loại súc sinh này sao không bị trừng trị? Chẳng lẽ luật pháp chỉ bảo vệ người giàu có thôi à!]
[To gan, dám bình luận chuyện của Cố gia hả? Cậu xong đời rồi! /cười đểu]
[Bảo mẫu họ Lâm nằm liệt giường ở bệnh viện suốt năm năm, Cố Thiệu Thừa vẫn nhởn nhơ suốt năm năm, lần này chắc cũng thế thôi, chắc sắp bị xóa sạch khỏi hot search rồi /bó tay.jpg]
...
Nhưng lần này mọi chuyện diễn ra ngoài dự đoán của cư dân mạng, không những không có vụ xóa bài, xóa hot search, chặn bình luận nào, mà những vụ bê bối về Cố gia trên hot search ngày càng nhiều.
Úc Nguyên vừa cố định kính lên mặt bằng dây, đã được bảo mẫu thông báo ông cụ Cố lên cơn đau tim, Cố Thiệu Thừa muốn đưa cậu đến bệnh viện thăm ông.
Úc Nguyên theo bản năng chống cự, cậu đã hẹn với Diệp Thu Đường để gọi video cho mẹ nuôi, hơn nữa cậu hoàn toàn không muốn ra ngoài gặp những người xa lạ, nhưng Cố Thiệu Thừa đã đợi sẵn ngoài xe không cho cậu cơ hội từ chối, cậu đành phải nói với mẹ nuôi rằng trưa nay đội tuyển tập huấn có bữa ăn chung đột xuất.
Khi Úc Nguyên lên xe, Cố Thiệu Thừa đang dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng động cũng không phản ứng, Úc Nguyên tự giác đi nhẹ nhàng, thấy giữa hàng ghế trước và sau xe có vách ngăn mới thở phào.
Dù không gian hơi chật chội, nhưng ở cùng người quen như Cố Thiệu Thừa rõ ràng dễ chịu hơn nhiều so với việc chen chúc trong một không gian hẹp với tài xế và vệ sĩ.
Thấy Cố Thiệu Thừa ngồi ở phía sau nghỉ ngơi, tài xế lái xe cực kỳ êm ái, ngồi ở hàng ghế sau rộng rãi hầu như không cảm nhận được lực quán tính khi tăng tốc hay phanh gấp.
Úc Nguyên thu mình vào một góc ghế cố gắng giảm sự hiện diện của mình, cặp kính gọng đen và chiếc điện thoại giúp cậu trốn tránh.
Ngay khi Úc Nguyên tưởng rằng mọi chuyện sẽ êm đềm trôi qua như vậy, Cố Thiệu Thừa đột nhiên chỉnh ghế ngồi thẳng dậy, ngón tay thon dài không ngừng ấn vào thái dương.
Cố Thiệu Thừa không để ý đến Úc Nguyên đang thu mình trong góc, một lát sau hắn gọi một cuộc điện thoại với vẻ mặt âm trầm, sau vài tiếng tút tút, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói già nua từ tốn của một người đàn ông: "Cậu chủ."
Cố Thiệu Thừa khẽ đáp một tiếng: "Mẹ... bà ấy có xem tin tức trên mạng chưa?"
Đầu dây bên kia nghe vậy im lặng một chút: "Không có, phu nhân vẫn đang vẽ."
Nghĩ đến người mẹ mắc chứng rối loạn tâm thần nghiêm trọng, Cố Thiệu Thừa rũ mắt xuống im lặng một lúc: "Tạm thời đừng để bà ấy biết."
Đầu dây bên kia đáp lời, quản gia già vẫn có chút không đành lòng quan tâm: "Dạo này cậu đã khỏe hơn chưa? Mọi người đều lo lắng cho cậu."
Đôi mắt rũ xuống của Cố Thiệu Thừa không gợn sóng, giọng điệu hòa hoãn hơn một chút: "Cảm ơn chú Tần."
Ngay khi Úc Nguyên cho rằng hắn sẽ nói thêm gì đó, Cố Thiệu Thừa đã cúp điện thoại rồi đột ngột quay sang nhìn cậu, cả người Úc Nguyên cứng đờ.
Biết mình lén nghe được cuộc trò chuyện của người khác, Úc Nguyên trước giờ tìm không thấy tin tức gì về mẹ ruột của Cố Thiệu Thừa, không khỏi tò mò vì trên mạng chỉ có vài lời đồn bóng gió rằng bà ít khi xuất hiện trước công chúng, sau khi ra nước ngoài định cư thì càng bặt vô âm tín.
Ngược lại cha của Cố Thiệu Thừa là một giáo sư nổi tiếng ở một trường đại học danh tiếng, đồng thời là một chuyên gia tâm thần học, thường xuyên bay đi khắp nơi để tham gia các hội nghị và diễn thuyết, có sức ảnh hưởng khá lớn.
Bị bắt gặp quả tang đang nghe lén, Úc Nguyên xấu hổ đẩy kính, cậu không ngờ Cố Thiệu Thừa lại cúp điện thoại đột ngột như vậy.
Thấy Úc Nguyên đeo một cặp kính rách nát với vẻ mặt ngốc nghếch, Cố Thiệu Thừa đột nhiên thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực, cau mày: "Cậu đeo cái thứ gì trên mặt vậy?" Lần đầu tiên hắn thấy có người đeo kính trông vừa ngốc vừa xấu như vậy.
"Kính á..." Vì chưa xác nhận địa chỉ với Cố Thiệu Thừa, Úc Nguyên vẫn chưa đặt hàng trên mạng, đeo tạm cái này vài ngày chắc không sao.
Sắc mặt Cố Thiệu Thừa tối sầm lại, hắn phát hiện tên vợ hờ lừa đảo này rất giỏi dùng kiểu trả lời trống không để chọc tức người khác, chẳng lẽ hắn không biết cái thứ rách nát kia là kính chắc?
Hắn không có hứng thú với vẻ ngoài của Úc Nguyên, nhưng đeo cái kính này vào trông cậu càng ngốc hơn, dù gì Úc Nguyên cũng là người hắn đưa ra ngoài, cái kính rách nát này càng thêm phần chướng mắt.
Cố Thiệu Thừa ấn nút bên cạnh, vách ngăn vừa chậm rãi hạ xuống một nửa, Úc Nguyên đã thu mình vào một góc như muốn hòa vào cánh cửa xe.
Cố Thiệu Thừa mím môi, nói với tài xế: "Tìm một cửa hàng kính gần bệnh viện đi."
Úc Nguyên vội vàng từ chối: "Không... không cần đâu... tôi sẽ tự mua gọng mới trên mạng..."
Nhưng Cố Thiệu Thừa không cho cậu cơ hội từ chối, ra hiệu cho tài xế đáp lời ngay, Cố Thiệu Thừa nâng vách ngăn lên liếc thấy Úc Nguyên đang bám chặt vào cửa xe, cậu lại thả lỏng người, trong đáy mắt thoáng hiện một tia sáng tối khó dò, ngay sau đó liền dời mắt đi.
Cố Thiệu Thừa không chủ động nói chuyện, Úc Nguyên vừa trốn tránh vừa rục rịch, muốn nhân cơ hội này đề cập đến chuyện giảm bớt nhân lực trong biệt thự.
Cậu ấp ủ một lúc nhưng vẫn không yên tâm về khả năng cách âm của vách ngăn, bèn cẩn thận giơ điện thoại về phía Cố Thiệu Thừa: "Tôi... tôi có thể thêm bạn với anh không?"
Cố Thiệu Thừa thấy trên màn hình điện thoại đang hiển thị mã QR để kết bạn, ngước mắt nhìn chàng trai trẻ với vẻ mặt mong đợi, im lặng một lát rồi lấy điện thoại ra đồng ý.
Tên hiển thị là một vòng tròn, ảnh đại diện là một màu đen kịt, Cố Thiệu Thừa liếc qua rồi tắt màn hình định cất điện thoại đi, ngay sau đó màn hình lại sáng lên, hiện thông báo tin nhắn từ người bạn mới.
Cố Thiệu Thừa cau mày, có chuyện không nói trực tiếp mà phải nhắn tin là thói quen gì?
Nhưng Úc Nguyên hết gửi cái này đến cái khác tới, Cố Thiệu Thừa vẫn mở khóa điện thoại, thấy Úc Nguyên gửi mấy cái hot search mà hắn gây ra cho cả thiên hạ biết.
○: [Anh không định làm rõ mấy cái này à?] Úc Nguyên cảm thấy nên công khai video dì Trương đẩy người, ít nhất có thể rửa sạch phần lớn tiếng xấu cho Cố Thiệu Thừa.
Nhưng Úc Nguyên không hiểu rõ tình hình thực tế phức tạp của nhà họ Cố, cậu đưa ra vấn đề này chỉ để dẫn dắt câu chuyện tiếp theo: [Tôi nghĩ người lên bài bóc phốt là bảo mẫu của biệt thự đó, mà tôi thấy không cần nhiều người hầu như vậy đâu, một mình tôi cũng lo được mà...]
Tay Úc Nguyên lướt trên màn hình điện thoại nhanh như gió, khác hẳn với vẻ lúng túng thường ngày, còn muốn kiêm luôn việc của cả bảo mẫu lẫn đầu bếp, ra sức khoe tài nấu nướng của mình
Chẳng qua cậu nói thế thôi chứ thật ra là đang dùng chiêu "dỡ nhà", cố tình đưa yêu cầu quá đáng trước để sau đạt được thỏa thuận có lợi hơn.
Cố Thiệu Thừa nhìn cậu với ánh mắt sâu thăm thẳm, nghĩ bụng dù cậu có ý gì đi nữa thì sau lưng vẫn là nhà họ Vương, kẻ đã bắt tay với cha hắn.
Giờ Úc Nguyên chủ động đòi đuổi hết người hầu trong biệt thự, không biết nhà họ Vương có chịu không hay đây là một biến số mới do hiệu ứng cánh bướm tạo ra
Cố Thiệu Thừa tắt màn hình, quay sang nhìn chàng trai trẻ đang chờ câu trả lời của mình, lạnh giọng hỏi: "Cậu muốn đuổi hết đi à?"
Thấy Úc Nguyên sợ hãi rụt vai vì giọng nói của mình, Cố Thiệu Thừa thấy hơi buồn cười
Úc Nguyên hít sâu vài hơi mới bình tĩnh, nhỏ giọng đáp: "Không an toàn nha."
Cố Thiệu Thừa vẫn giữ tư thế khoanh tay điềm tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng xa cách: "Người đó bị đuổi rồi."
Úc Nguyên căng thẳng vặn vẹo ngón tay: "Cẩn thận không thừa mà."
Dù sao đợi người chết là được, nhưng cậu vẫn nghĩ bớt được chuyện nào hay chuyện đó, giữ lại một đứa con hiếu thảo như cậu là an toàn nhất.
Cố Thiệu Thừa chậm rãi xoay người về phía cậu: "Đuổi hết đi rồi, ông nội lại tống cho một đám khác thôi."
Nói xong hắn hơi cúi người xuống, quả nhiên thấy được vẻ mặt hoảng hốt sau cặp kính to đùng của Úc Nguyên, trong lòng thầm vui mừng vì đã nhìn thấu được cậu.
Úc Nguyên ngơ ngác, cứ tưởng chỉ cần giảm một nửa là được, ai ngờ lại có thể đổi nguyên một lũ mới, đúng là nhà giàu vung tiền như rác
Cố Thiệu Thừa dừng một chút rồi nói tiếp: "Trừ khi..."
Úc Nguyên mở to mắt, có cách khác sao?
Chỉ thấy người đàn ông nhếch mép cười ẩn ý đặt tay lên đùi cậu, Úc Nguyên có thể cảm nhận sức nặng khiến miếng đệm da bên dưới hơi lõm xuống
Ngay khi Cố Thiệu Thừa mang theo hơi thở nóng rực áp sát cậu, cảm nhận được sự run rẩy không ngừng của chàng trai trong lòng, hắn đột nhiên khựng lại nói nhỏ bên tai Úc Nguyên: "Trừ khi cậu chịu làm nũng xin muốn ở riêng với tôi."
Đôi mắt đang cụp xuống của Úc Nguyên sáng rực lên vì hai chữ "ở riêng", nhưng trong đầu cậu lại hiện ra cảnh tượng ấm áp của cha con, làm nũng chẳng khác nào quỳ xuống hầu hạ... Hơn nữa đợi đến khi Cố Thiệu Thừa đi rồi, chẳng phải cậu sẽ được tự do một mình sao! Nếu thế là được thì cậu làm ngay cũng chẳng sao!
Nghĩ đến cuộc sống tự do sau này, Úc Nguyên mừng đến quên cả việc Cố Thiệu Thừa đang ở ngay sát bên cạnh, điều đó mang đến cho cậu một cảm giác là lạ khó chịu
Còn Cố Thiệu Thừa thấy Úc Nguyên im lặng cúi đầu, nụ cười trên môi càng thêm phần xảo trá: "Không muốn à?"
Gần như ngay lập tức, Úc Nguyên kích động nói: "Muốn chứ ạ! Bây giờ làm nũng luôn hả?! Có yêu cầu gì không? Để tôi chuẩn bị trước..."
Úc Nguyên vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy, nhưng quên mất rằng Cố Thiệu Thừa đang ở ngay sát, đầu cậu đập vào cằm hắn một cái "cốp" rõ to...