Thấy Cố Thiệu Thừa gọi "mẹ", Úc Nguyên tin chắc hắn đang lên cơn.
Trước câu hỏi của hắn, Úc Nguyên phân vân giữa A. nói thật và B. nói dối cho êm chuyện, cuối cùng chọn C: "Cái này... cũng có." Cậu nhấn mạnh chữ "có".
Cậu làm nhiều lắm, dù có gói hai túi mang tặng Nguyễn Phương Minh thì vẫn còn dư kha khá, nhưng đúng là không phải làm riêng cho Cố Thiệu Thừa, lấy một cái nói là làm riêng cho hắn thì cũng ổn, Úc Nguyên thấy mình trả lời như vậy là vẹn cả đôi đường, rất khéo léo.
Cố Thiệu Thừa khẽ ngước mắt nhìn Úc Nguyên với ánh mắt có chút ngỡ ngàng, một lát sau hắn chậm rãi nhận lấy cái bánh mì que nhỏ có vẻ ngoài gần như giống hệt hàng thật. Ánh mắt hắn rơi vào chóp mũi và thái dương lấm tấm mồ hôi của Úc Nguyên, cảm xúc trong đáy mắt trở nên phức tạp: "…Cảm ơn."
Ảo giác của hắn chưa tan hẳn, chiếc bánh mì trong tay nhanh chóng phủ lên một lớp ảo ảnh của món Pháp trong mơ, hắn phân biệt được đâu là thật đâu là ảo, nhưng vẫn bị cảm xúc phức tạp khó tả trong lòng ảnh hưởng... Thì ra cảm giác này lại tuyệt vời đến vậy...
Thái dương hắn đau nhói, cơ thể vừa khỏi bệnh chao đảo.
Úc Nguyên vội vàng đỡ lấy khi người hắn đổ ập vào, thế là cả hai mất đà ngã vào nhau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play