Tên vệ sĩ cố tình khép cửa thật chậm để nghe xem Úc Nguyên nói gì, nghe được câu "mẹ rửa chân" thì không nhịn được phì cười, đóng sầm cửa lại ôm bụng cười sặc sụa.
Hai người đứng gác cửa nhìn nhau:
“Anh  Quang điên à? Trước mặt cậu Cố mà cũng dám cười như thế?”
“Chắc cậu Cố tăng lương cho rồi, cười như thế không biết được bao nhiêu tiền nữa.”
Đội trưởng đội vệ sĩ hắng giọng, lắc đầu cười trừ, chợt nghĩ có lẽ ông cụ tìm đại sư về cũng có tài cán thật.
Dù sao thì anh ta theo Cố Thiệu Thừa bao lâu nay, đúng là chỉ thấy có một người đặc biệt như thế, có thể khiến Cố Thiệu Thừa mặt lạnh như băng cũng phải biến sắc.
Trong phòng ngủ chính, Úc Nguyên vất vả lắm mới đặt được cái chậu gỗ xuống, ngồi phịch xuống đất thở hồng hộc.
Vì nhiệt độ đã được điều chỉnh sẵn, để lâu sợ nguội mất công ngâm chân lại thành rửa chân, cậu hít sâu một hơi chống tay vào mép giường đứng dậy, vừa quay đầu lại thì thấy Cố Thiệu Thừa đang đổ thuốc vào tay rào rào như trút gạo.
Lần đầu tiên thấy cảnh "uống thuốc như ăn cơm" một cách chân thực như vậy, Úc Nguyên ngẩn người một lúc mới vội vàng ngăn cản: "Anh vừa uống xong rồi mà?"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play