Lục thị mới nghe tin dữ từ nhà mẹ đẻ, hồn bay phách lạc, tam hồn đi mất hai; lại bị giam ngoài phủ nửa ngày, hồn phách còn sót lại cũng tan biến không ít. Vừa ăn được mấy miếng liền ôm ngực kêu đau.
Tĩnh Bảo thì lại đói tới mức bụng dán vào lưng, dùng canh chan cơm, ăn liền hai chén lớn.
Chờ hạ nhân dọn dẹp xong, hắn mới đơn giản kể lại chuyện Lục gia. Lục thị nghe xong, nước mắt như đứt mạch, lặng lẽ rơi từng hàng.
Tĩnh Bảo vỗ về an ủi mấy câu, dỗ nàng uống chén canh an thần, lúc này mới rời đi.
Trở lại viện mình, hắn mệt đến rã rời, ngả người xuống giường đất sát cửa sổ, đến quần áo cũng chẳng buồn cởi, chỉ nghiêng đầu một cái liền ngủ say như chết.
A Man đau lòng nhìn chủ tử, đang định tiến lên giúp hắn cởi áo ngoài, bỗng nghe tiếng ho khan ngoài viện, nàng lập tức chạy ra xem.
A Nghiên đang đứng trong sân, thấy muội tử, khẽ thở dài:
“Thúc giục mấy lần, Ngô phủ kia vẫn chẳng có tin tức, đành đến hỏi thất gia xem nên làm sao.”
“Mệt cả ngày, thất gia đã ngủ rồi, có chuyện gì để mai hẵng nói.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play