Tường Tĩnh phủ cao sừng sững, cổng lớn khí thế uy nghi, chỉ thoáng nhìn cũng biết đây là một tòa nhà vô cùng giá trị.
Chỉ là giờ phút này, đại môn đóng chặt, cả tòa nhà lặng ngắt như tờ...
Lục thị tức đến phát khóc: “Là cố ý, bọn họ nhất định là cố ý!”
Tất nhiên là cố ý.
Nhị lão gia Tĩnh Bình Xa đang ngồi trong thư phòng, sắc mặt âm trầm đến phát xanh.
Ngày hôm nay quả thật như trải qua binh hoang mã loạn.
Sáng sớm vốn định đến Hầu phủ chúc thọ, ai ngờ mới đi nửa đường đã nghe tin Hầu phủ xảy ra chuyện lớn. Hắn hoảng hốt đến mức lập tức quay đầu trở về.
Chức quan của hắn vốn nhờ cậy vào mối quan hệ với Tuyên Bình Hầu mới có được.
Bây giờ... liệu có bị liên lụy?
Mũ quan còn giữ được không?
Có cần tìm cách thoát thân trước không?
Đang hoang mang rối loạn, chưa kịp nghĩ ra đối sách thì Lục thị đã tìm đến tận cửa.
Lục thị là tiểu khuê nữ mà Hầu gia thương yêu nhất, tuy rằng chưa kịp xuất giá, nhưng lòng dạ lão hoàng đế ra sao, ai dám đoán?
Tránh còn không kịp, sao có thể để Lục thị vào cửa?
Ông đây đâu có ngốc đến thế!
“Lão gia! Lão gia! Không ổn rồi, không ổn rồi! Thất gia bọn họ đang phá cửa!”
“Cái gì?!”
Nhị lão gia Tĩnh gia chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa hôn mê, vội vã chạy ra ngoài, ba người con trai phía sau cũng hấp tấp đuổi theo.
…
Tiếng phá cửa vang dội khiến hàng xóm láng giềng xung quanh đổ ra xem náo nhiệt.
“Làm loạn trước cửa nhà người ta, muốn ngồi tù chắc?”
“Chắc là không biết nơi này là nhà ai rồi.”
“Dám làm càn trước cửa nhà quan, chẳng phải là ngốc sao!”
Thấy náo động đã đủ, Tĩnh Bảo lúc này mới thong thả bước lên phía trước, ôm quyền cúi người:
“Các vị hương thân, tại hạ họ Tĩnh, tên một chữ Bảo, từ Lâm An phủ tới. Lần này nhập kinh là nhờ được tiến cử từ phủ học Lâm An, nhập học Quốc Tử Giám mà đến.”
Từng chữ từng lời, thanh nhuận rõ ràng, giọng nói mang theo âm điệu mềm mại đặc trưng của Giang Nam.
Lại nhìn người.
Cả người như một khối ngọc thượng đẳng, nét nào ra nét nấy đều vừa vặn đến độ khiến người ta không rời mắt. Nụ cười chẳng đậm cũng chẳng nhạt, đôi mắt cong cong, con ngươi trong suốt như làn nước thu.
“Thì ra là thư sinh!”
“Chả trách quanh người mang theo mùi mực.”
“Tiểu thư sinh, ngươi phá cửa nhà người ta làm gì?”
Tĩnh Bảo thoáng ngẩn ra, “Vị đại tẩu này, ta phá là... cửa nhà mình.”
Người phụ nữ trừng mắt: “Nói vớ vẩn! Ở đây là nhà của Tĩnh đại nhân Hồng Lư Tự, quan ngũ phẩm đấy!”
Ơ, không đúng rồi.
Tiểu thư sinh họ Tĩnh, Tĩnh đại nhân cũng họ Tĩnh... Chẳng lẽ là người một nhà?
Nếu đã là người một nhà, đường xa vạn dặm đến cậy nhờ, chẳng lẽ ngay cả cửa cũng không mở nổi sao?
Tĩnh Bảo buông tiếng thở dài, “Không dám giấu các vị hương thân, nơi đây là nhà của nhị thúc ta. Nhị thúc ta ông ấy...”
Đúng lúc này, đại môn nặng nề kẽo kẹt mở ra, Tĩnh Bình Xa vội vàng bước ra ngoài.
Tĩnh Bảo chỉnh lại vạt áo, nhẹ nhàng quỳ xuống, giọng trầm bổng: “Nhị thúc, chất nhi nhớ ngài muốn chết!”
Khuôn mặt Tĩnh nhị lão gia cứng đờ như tấm ván gỗ.
Cho vào thì sợ bị liên lụy.
Không cho vào, bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, ông ta lập tức tiến lên đỡ Tĩnh Bảo dậy, nét mặt đổi thành hiền từ:
“Nhị thúc cũng nhớ ngươi! Ngươi đứa nhỏ này, sao không sớm gửi thư báo trước? Trong phủ ít người, cửa chính xưa nay không dùng, đều ra vào bằng cửa nách.”
“a, không đúng nha, Tĩnh đại nhân thường ngày vẫn đi cửa chính mà, ta thấy nhiều lần rồi đó!”
Tĩnh nhị lão gia giật mình, cố gắng che giấu: “Chất nhi à, mau vào phủ đi, đường xa mệt mỏi lắm rồi!”
“Chậm đã.”
Tĩnh Bảo đứng dậy, vung tay áo, nói như ra lệnh: “Mẫu thân ta đang ngồi trong xe, nhị thúc, ngài ra thỉnh an đi!”
Trưởng tẩu như mẹ.
Cho dù làm quan lớn đến đâu, lễ nghĩa này vẫn không thể quên, huống chi giờ là lúc trăm họ đang nhìn.
Tĩnh nhị lão gia nghiến chặt răng, đành bước lên phía trước, cung kính cúi người: “Đại tẩu, dạo này vẫn khỏe chứ?”
Lục thị nghẹn ngào đáp: “Nhờ phúc nhị đệ, ngồi trước cửa phủ mấy canh giờ rồi.”
Ánh mắt láng giềng lập tức nhìn Tĩnh đại nhân đầy hàm ý sâu xa.
Ngay cả trưởng tẩu mà cũng để ngoài cửa, chẳng phải là khi dễ người ta sao?
Mặt Tĩnh nhị lão gia cứng đờ không chịu nổi, trở tay vung một cái tát mạnh lên mặt quản sự đứng cạnh.
“Cẩu nô tài, không biết sớm một chút mà gọi ta dậy! Phạt ngươi một tháng tiền tiêu vặt, thêm mười trượng!”
Quản sự ôm mặt, không dám hé một lời.