Khi một người một chuột quay về sơn động thì mặt trời đã lên cao.
Tạ Phùng Xuyên đặt quyển sách trong tay xuống, ánh mắt lãnh đạm mà xa cách, lặng lẽ quan sát hai chủ tớ lần đầu về muộn, bầu không khí giữa họ cũng có phần quái dị.
Nguyên Kỳ tránh né ánh mắt của Tạ Phùng Xuyên, nhẹ chân đá nhẹ vào cái mông tròn vo của Tiểu Tuyết, thấp giọng nói: “Tiểu Tuyết, mau đi nấu cơm.”
Tiểu Tuyết uất ức ôm lấy cái mông béo núc của mình, lấm lem bụi đất đứng nép bên chân Nguyên Kỳ, đôi mắt tròn xoe dán chặt lên người Tạ Phùng Xuyên, dường như có điều muốn nói.
Nhưng chẳng mấy chốc, trước mắt nó đã xuất hiện một gương mặt tuấn tú quá mức, còn cực kỳ đáng ghét.
Nguyên Kỳ cúi người xuống, lòng bàn tay xoa lấy cái đầu lông xù của Tiểu Tuyết, trong nụ cười ngập tràn vẻ đe dọa: “Tiểu Tuyết, sao ngươi không cười? Tâm tình không tốt sao?”
Tiểu Tuyết co người lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi: “Ta đi... ta đi ngay được chưa?”
Nói xong, nó liền dùng bốn cái chân ngắn tũn vội vã chạy đi.
Nguyên Kỳ cũng định đi theo, nhưng vừa lướt qua người Tạ Phùng Xuyên thì bỗng nghe thấy hắn nhàn nhạt cất lời: “Ngươi lại ức hiếp nó sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT