“Bệ hạ! Túc Viễn hầu bao che cho cữu cữu của mình hành hung giết người, kẻ ấy còn lớn lối trong ngục, ngang nhiên nói không bao lâu sẽ được thả ra! Hành hung giết người, không chút ăn năn, thái độ vô cùng hung hãn. Nếu chỉ vì ngoại sanh là Hầu gia mà tha tội, vậy thì luật pháp triều ta chẳng khác nào trò cười cho thiên hạ! Thần khẩn thỉnh bệ hạ minh giám!”
Trên triều đình, quả nhiên có ngôn quan không chờ nổi mà quỳ rạp xuống đất, chính nghĩa lẫm liệt, lời lẽ đanh thép.
Hiện nay thân là một viên trong Đô sát viện, Vân nhị lão gia chỉ khẽ liếc người nọ qua khoé mắt, lại lặng lẽ đứng yên.
Hôm qua Hứa Hạc Ninh đã đến nhà nói rõ mọi sự, ông suốt một đêm điều tra cũng chẳng rõ ai sẽ là người đầu tiên nhảy ra, không ngờ hôm nay lại là kẻ vốn ngày thường cực kỳ thận trọng, khiến ông nhất thời cũng đoán không ra ai là người sai khiến.
Hoàng đế nghe những lời đầy chắc chắn kia, khẽ cười lạnh một tiếng, tiện tay ném tấu chương Hứa Hạc Ninh dâng lên hôm qua xuống trước mặt người kia: “Đây là tấu của Túc Viễn hầu trình lên trẫm hôm qua. Xem đi, xem xong rồi, ngươi lặp lại lời ban nãy cho trẫm nghe lần nữa.”
Hoàng đế ném tấu xuống, trong lòng không ít người đã đoán được nội dung trong ấy là gì.
Ngôn quan kia tay run lên, trong đầu lập tức nghĩ đến chuyện Hứa Hạc Ninh dâng tấu xin trị tội thân cữu, nhưng tin tức ấy bị che kín đến mức không lọt ra ngoài, sao lại có thể truyền ra được?!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play