“Người đến từ Dương Châu?” Hứa phu nhân tựa mình trên gối nghênh xuân, ánh dương qua khung cửa chiếu lên một bên mặt bà, “Ta không biết ai là người Dương Châu cả, đuổi đi đi.”
Lời nhẹ tựa lông hồng, mà dung mạo ôn nhu kia lại mang theo vẻ lãnh đạm đến mức ánh mặt trời cũng không thể xóa nhòa.
Thị vệ nghe vậy trong lòng run lên, hối hận vì đã tới bẩm báo.
Hắn là người được thu dụng vào phủ sau khi Túc Viễn hầu vào kinh, chỉ biết lão phu nhân xuất thân từ Dương Châu, sau đó chuyển tới Gia Hưng. Nay xem ra, lão phu nhân căn bản chẳng muốn có liên quan gì đến người Dương Châu.
Thị vệ vội cúi đầu lĩnh mệnh, mang theo một bụng bực dọc quay lại cổng sau. Vừa thấy nam tử khi nãy tự xưng là nhị cữu cữu ruột của hầu gia, hắn liền trừng mắt, trút giận mà quát:
“Thứ mặt dày từ đâu tới đây, lão phu nhân nhà ta nói không biết ai là người Dương Châu cả! Mau cút đi, nếu không đừng trách đao kiếm vô tình!”
Giữa cơn phẫn nộ, thanh đao trong tay thị vệ rút ra hai tấc, ánh thép lạnh lẽo phản chiếu ánh mặt trời, khí thế hung hăng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play