Định huyện đóng quân chỉ có vài trăm người, nhưng sau khi dẹp loạn thì đã đủ để trấn áp đám lưu dân đã tan rã khí thế.
Lúc Vân Khanh Khanh được Hứa Hạc Ninh đón ra khỏi tiểu trạch viện cũ kia, cảnh tượng ngoài đường đã thay đổi hẳn.
Lưu dân đều bị binh lính giám sát, xếp thành hàng không dám phản kháng, bị áp giải ra khỏi thành. Hai bên đường, có chủ tiệm phẫn nộ ném đồ vật về phía họ. Bất kể là lưu dân hay bách tính trong thành, đều có người thấp giọng khóc nức nở.
Một hồi bạo loạn ngắn ngủi, mà cả một huyện thành yên ổn trở nên tiêu điều đổ nát, để lại nỗi sợ khôn nguôi trong lòng người.
Vân Khanh Khanh ngồi trong xe ngựa, len lén vén rèm nhìn ra, trong lòng khó chịu vô cùng, một nỗi bi ai không thể gọi tên lan tràn.
Phía sau những phong cảnh đẹp đẽ mà nàng nhìn thấy khi rời nhà, lại có những thống khổ mà nàng chưa từng biết đến.
Hứa Hạc Ninh ngồi bên cạnh, thấy nàng mang vẻ u sầu, đôi mắt hạnh xưa nay luôn sáng rỡ giờ cũng ảm đạm không thần sắc, liền vươn tay nâng mặt nàng lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play