Sau tiết Đoan Ngọ, mặt trời càng thêm gay gắt. Vân Khanh Khanh đang mang thai, lại chẳng dám tham mát mà để quá nhiều đá trong phòng, mỗi ngày như bị hấp chín, thường phải thay đến mấy bộ y phục.
Tháng này thai nhi động càng nhiều, nàng viết thư cho Hứa Hạc Ninh cũng thêm không ít chuyện thú vị về đứa nhỏ.
Có thể thấy bụng bị đứa bé đội lên thành một cục, khi đói thì không chịu yên, dường như rất giống tính tình của nàng.
Hứa Hạc Ninh mỗi lần nhận được thư đều khóe mắt đuôi mày nhuộm đầy ý cười, tưởng tượng đến cảnh nàng cúi đầu xoa bụng dỗ đứa nhỏ thì liền cười như một đứa bé con, hàm răng trắng bóng cứ thế lộ ra.
Lưu Xán và Trần Ngư chỉ cần thấy hắn cười ngây ngô là biết ngay thư từ kinh thành lại đến rồi.
Hôm ấy, Hứa Hạc Ninh lại nhận được một phong thư từ kinh thành, nhưng không phải của Vân Khanh Khanh, mà là của Thái tử.
Thái tử gửi thư cho hắn, nhưng lại không dùng kiểu chữ quy củ của các quan viên trong các viện, mà là loại chữ hắn từng thấy trước đó khi giúp Hoàng đế phê duyệt tấu chương — một kiểu chữ giống với nét bút của chính hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play