Vân Khanh Khanh bị hắn khen đến mức chẳng hiểu ra sao, nhưng lại bị niềm vui của hắn lây sang, cũng mím môi cười theo.
“Chàng cứ gọi bậy, nếu bị người ta nghe thấy thì không biết phải xấu hổ thế nào đâu!”
Nàng hờn trách, Hứa Hạc Ninh lại càng cười vui hơn, cúi đầu lấy chóp mũi cọ cọ nàng: “Vậy không gọi tiểu tổ tông nữa, gọi là Khanh Khanh, gọi là Ngoan Ngoan nhé?”
Vân Khanh Khanh quả thực thua luôn trước cái mặt dày của hắn, đưa tay đẩy gương mặt hắn đang kề sát, sắc mặt nghiêm lại nói: “Bên người mẫu thân có nha hoàn tên Hồng Nhi hình như cần răn dạy đôi chút, nhưng ta lại sợ mẫu thân cho rằng ta xen vào quá nhiều, dù sao đó cũng là người hầu lâu năm bên bà.”
Ngũ quan tuấn tú của hắn bị nàng đẩy mà nhăn nhúm cả lại, hắn đáp lại bằng giọng nói lơ lớ: “Nàng muốn ta bày mưu tính kế cho nàng, vậy có phải nên cho chút ngọt ngào trước không… ta đây không làm chuyện lỗ vốn đâu.”
Bàn tay đang đẩy hắn lập tức thành véo má hắn, kéo sang hai bên: “Thích nói hay không thì tùy! Ta đi xem quản sự chuẩn bị bữa tối ra sao rồi!”
Dứt lời, nàng buông tay, hậm hực bước ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play