Hoắc Nhị vung roi ngựa, vừa thong thả bước tới vừa ngậm cười nơi khóe miệng, toàn thân toát lên dáng vẻ bất cần, phong lưu phóng túng của một tên công tử bột.
Vân Khanh Khanh thấy dáng điệu hắn như thế, theo bản năng liền liếc nhìn Mẫn Chỉ Tịch, phát hiện ánh mắt nàng trong khoảnh khắc bỗng sáng bừng, song rất nhanh lại ảm đạm rũ mi, dời tầm nhìn đi nơi khác.
“Phải, ngươi đến không khéo chút nào.” Lúc này Hứa Hạc Ninh nhướng nhẹ chân mày, thản nhiên đáp một câu.
Vân Khanh Khanh liền thấy nụ cười của Hoắc Nhị cũng cứng đờ lại, còn không ngừng nháy mắt ra hiệu với Hứa Hạc Ninh.
Hắn đến vào lúc "đúng dịp" như thế, bên cạnh lại có Mẫn Chỉ Tịch không mời mà tới, Vân Khanh Khanh làm sao còn chưa hiểu rõ đầu đuôi.
Người gửi thư đến Mẫn gia, tám phần là do Hoắc Nhị sai người đi, hắn đường đường là một tên công tử ăn chơi mà lại giở trò lừa một cô nương ra ngoài, còn mượn danh nàng mà làm cớ.
“Hoắc biểu ca nên để hôm khác đến chơi thì hơn, chúng ta phải ra ngoài rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play