Cô ta lại gọi: "Thanh niên trí thức Tiết, chúng tôi đã gọi xong thức ăn rồi, không phải anh nên lại thanh toán tiền phiếu sao?"
Tiết Ngạn Thần cau mày, dùng ánh mắt nhìn người điên nhìn Đỗ Nghệ Nam: "Trả tiền phiếu gì?"
"Anh quên rồi sao? Thanh niên trí thức Tiết, lúc nãy anh nói mời tôi với San San ăn cơm. Anh nói chúng tôi qua đây gọi món, chúng tôi đã gọi rồi anh mời đương nhiên anh trả tiền phiếu rồi."
Tiết Ngạn Thần lạnh lùng nói: “Tôi có nói mời các người ăn cơm sao? Tôi có nói sẽ trả tiền cho các người sao?” "La anh noi chung toi chon mon, còn kêu chúng tôi tùy ý chọn.”
"Vậy nên, tôi không hề nói sẽ trả tiền cho các người."
Đỗ Nghệ Nam lúc này mới nhận ra, không phải bọn họ đã chơi được Tiết Ngạn Thần, mà bọn họ bị Tiết Ngạn Thần xỏ rồi.
"Thanh niên trí thức Tiết, sao anh có thể chơi chúng tôi."
"Buôn cười, là các người tự tìm tới."
Chị gái phục vụ ở quây thức ăn sốt ruột, thúc giục Đỗ Nghệ Nam: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tôi đang đợi cô thanh toán tiền phiếu đây, sao hả, lấy tôi ra làm trò đùa à?”
Nhân viên của nhà hàng quốc doanh hiện tại là một công việc ổn định, có chỗ dựa, chị gái giáo huấn Đỗ Nghệ Nam không ne tình chút nào.
Bởi vì to tiếng, dẫn đến những người khách trong nhà hàng cũng nghe thấy.
Đỗ Nghệ Nam đáng lẽ là cô gái bánh bèo, bị chị gái giáo huấn, lập tức muốn khóc.
Nhưng cô ta không muốn lấy ra nhiều tiền như vậy ăn cơm.
Cô ta uất ức nhìn Tiết Ngạn Thần: "Thanh niên trí thức Tiết, làm sao bây giờ, chúng tôi không có nhiều tiền như vậy."
Tiết Ngạn Thành trực tiếp không quan tâm tới cô ta.
Chị gái lại thúc giục: "Tôi thấy cô cũng là một thanh niên trí thức, không biết rằng ăn cơm phải trả tiền sao? Còn có văn hóa sao, những người có văn hóa đều bị cô làm mắt hết mặt mũi."
Đỗ Nghệ Nam hỏi Lâm San San: "San San, cậu nói bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Cô ta muốn đề Lâm San San bỏ tiền, hoặc trả một phần cũng được.
Lâm San San lại tỏ ra bộ dạng lạnh nhạt thờ ơ.
"Nghệ Nam, mình cũng không có tiền."
"Vậy, những đồ ăn này chúng ta không ăn nữa.”
Đỗ Nghệ Nam còn chưa mở miệng, chị gái đã nghe thấy bọn họ nói chuyện, thế là càng thêm tức giận.
"Quả nhiên là đùa giỡn với tôi, các người không có tiền gọi nhiều đồ như vậy làm gì? Gọi rồi lại không ăn, muốn trả, tôi, tôi chưa từng gặp qua loại người không có văn hóa như các cô. Không ăn nỗi thì ra ngoài, nhanh chóng ra ngoài, đừng có ảnh hưởng tới những khách hàng khác.”
Đỗ Nghệ Nam vẫn còn muốn ăn, "Chị gái, những món ăn này chúng tôi không ăn nữa, đổi thành sủi cảo được không?"
Chị gái khua khua tay: "Không có, cái gì cũng không có, hễ là món các người muốn ăn đều không có. Giờ vẫn còn muốn đùa tôi à, đừng tưởng tôi không biết gì. Tôi nói cho các cô biết tôi rất bận không có thời gian nói chuyện với các cô."
Bọn họ đứng ỳ tại quầy thức ăn không đi, đến mức chị gái phục vụ phải đi ra, đuổi bọn họ ra ngoài.
Lạc Tĩnh Nghiên lại được ăn dưa (hít drama), cơm cũng ăn no rồi.
Ra khỏi nhà hàng quốc doanh, Tiết Ngạn Thần nói: " Thanh niên trí thức Lạc, tiểu Thiên, anh có một người họ hàng ở thị trần, anh qua thăm nhà cậu ấy, hai em về thôn trước đi. Nhớ kỹ, bất kể gặp phải chuyện gì trong thôn, đều có thể tới Tri Thanh Điểm, Đại đội Tiền Tiến tìm anh."
Sau đó anh đưa địa chỉ của Đại đội Tiến Tiền, Tri Thanh Điểm nói cho hai người họ.
"Anh Tiết, tạm biệt."
“Tạm biệt."
Tiết Ngạn Thần vác bao hàng đi mật.