Mùa đông vùng đông bắc đến rất sớm, về cơ bản thì qua mùa thu thì bắt đầu vào mùa đông rồi.

Hồ lửa được nối liền với bếp lò, phía gần bếp lò là ấm áp nhất, cuối hồ lửa là lạnh nhất.

Cô nhìn thấy đã có năm chiếc giường tầng, chắc là của năm người thanh niên tri thức cũ, cô liền bỏ hành lý của mình ở vị trí số sáu.

Giang Mãn Nguyệt đi theo cô vào trong, đem hành lý đặt ở bên cạnh chỗ cô.

Tiếp theo là Lâm San San, cuối cùng là Đỗ Nghệ Nam. Lạc Tĩnh Nghiên sau khi thu dọn xong hành lý, liền đi đến ký túc xá nam.

Trong ký túc xá nam có hai thanh niên tri thức cũ, bọn họ nói ngày mốt là đến thu hoạch vụ thu rồi, đội sắp xếp cho mỗi người nghỉ ba ngày, hầu hết các thanh niên tri thức đều đi huyện ly thư giãn.

Lạc Trường Thiên và Lạc Tĩnh Nghiên gần giống nhau, đều chọn vị trí ở giữa hố lửa, nếu như bọn họ không dọn ra ngoài sống, đến mùa đông ngủ ở chỗ này cũng sẽ không lạnh lắm.

Cô giúp Lạc Trường Thiên quét giường, lấy một chiếc chiếu cũ ở bên cạnh trải lên, sau đó giúp cậu ay trải chăn ga. Triệu Văn Tùng ở một bên có chút xấu hổ, cuối cùng cũng không nói chuyện với Lạc Tĩnh Nghiên, đương nhiên, Lạc Tĩnh Nghiên cũng không có ý định để ý đến anh ta.

Lúc Phương Chí Viễn trải ga giường, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lạc Tĩnh Nghiên, ở giữa bọn họ có Triệu Văn Tùng nên anh ta khó có thể ra tay.

"Chị, chị đi làm việc của mình đi, để em tự làm là được." Lạc Trường Thiên nói.

"Cũng được, em đã lớn rồi, việc nhỏ như thế này có thể tự mình làm được."

Lạc Tĩnh Nghiên nhảy xuống giường trở về ký túc xá nữ sinh, còn chưa bước vào, liền nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên trong.



"Cô không nhìn thấy đồ của Tĩnh Nghiên đặt ở đây sao? sao cô lại đi cướp chỗ của người ta vậy?"

"Tôi không có cướp chỗ của cô ta, đồ của cô ta đặt ở đây, nhưng lại không trải chăn ga gối đệm ở đây, tôi trải chăn ga gối đệm ở đây trước, đây chính là chỗ của tôi, tôi không có giành chỗ của cô, cô tốt nhất đừng nên lo chuyện bao đồng."

Lạc Tĩnh Nghiên đi vào, đã thấy Đỗ Nghệ Nam trải chăn ga ở chỗ của cô, mà hành lý của cô lại đặt ở vị trí của Đỗ Nghệ Nam.

Cô đi đến, không nói lời nào, tháo chăn ga vừa trải của Đỗ Nghệ Nam ném xuống đắt.

"Đây là chỗ của tôi, cô cút ngay cho tôi"

Đỗ Nghệ Nam tức giận nói: "Ai nói đây là chỗ của cô, cô còn chưa trải chăn ga lên, cô mau nhặt chăn ga của tôi lên, đừng có cản trở việc của tôi."

Lạc Tĩnh Nghiên không những không nhặt chăn ga của cô ta lên, trực tiếp đưa tay nắm tay cô ta kéo ra khỏi giường.

Sau đó, lấy hành lý của mình sang, đặt lên giường.

Đỗ Nghệ Nam loạng choạng ngã xuống đất, cô nghẹn ngào nói với Lạc Tĩnh Nghiên: "Sao cô lại vô văn hóa như thế chứ?" Lạc Tĩnh Nghiên vỗ tay: "Trong lòng tôi có ấm ức còn không cho tôi phát tiết ư? ð, đối phó với người không nói đạo lý thì không thể nhẹ nhàng được, nếu không người ta cũng không biết hối cải."

Đỗ Nghệ Nam đứng dậy nhặt chăn ga của mình lên.

"Lạc Tĩnh Nghiên, cô đang bắt nạt người khác đấy, ai bảo lúc nãy cô không ở đây mà chạy đi lung tung. Nếu cô trải ga giường lên , thì tôi đã không chiếm chỗ của cô.”

Lạc Tĩnh Nghiên liếc nhìn cô: "Hành lý của tôi cũng đã để lên đây rồi, còn không phải là chỗ của tôi ư2 đợi chăn ga của cô trải lên đó, tôi nói đó không phải là chỗ của cô, tôi vẫn sẽ đem chăn ga của cô vứt xuống đắt." Đỗ Nghệ Nam khit mũi, lấy chăn ra, đặt ở cuối hồ lửa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play