Thanh niên trí thức ở đội sản xuất Thắng Lợi tuy không bị đói, nhưng thịt một tháng chỉ được ăn một lần, còn phải mọi người cùng nhau góp tiền góp tem phiếu mới mua được, bình thường căn bản không được ăn.
Ai cũng muốn ăn thịt, vì thế lời nói của Vương Minh Châu và Trương Bảo Nhi, mọi người nghe thấy vậy đều cúi đầu làm như không nghe thấy.
Đôi đũa Lý Oánh Oánh đưa về phía món thịt cứ thế cứng ngắc dừng giữa không trung, cuối cùng đành không cam lòng thu đũa về, rồi ngồi trên ghế sụt sùi.
Mọi người đều ngon miệng ăn món thịt, căn bản chẳng ai để ý đến cô ta.
Lúc này, ăn được miếng thịt vốn đã không dễ, người khác sẽ không vì cô ta khóc mà nhịn ăn cho cô ta mấy miếng.
Lý Oánh Oánh nhìn mọi người ăn ngon lành, trong mắt lóe lên tia căm hận, nhưng lại đói quá, cuối cùng đành vừa rơi nước mắt vừa gặm bánh ăn rau.
Ăn xong cơm trời đã tối, nghĩ đến bên đội trưởng có lẽ đã ăn xong cơm rồi, Lý Nhược Lan và Đặng Minh Hạo mới cầm đèn pin, hỏi mấy thanh niên trí thức cũ nhà đội trưởng ở đâu, rồi đến nhà đội trưởng.
Vì phải nhờ đội trưởng giúp việc, Lý Nhược Lan lấy hai lạng đường đỏ, Đặng Minh Hạo lại thêm một hộp thuốc lá hiệu Phong Thu, hai hào bảy một hộp, không đắt lắm nhưng dùng làm quà thì hợp lý rồi, dù sao mua thuốc lá cũng cần tem phiếu.
Gõ cửa nhà đội trưởng, người ra mở cửa là vợ đội trưởng, Từ Tú Quyên.
"Thím ơi, chú đội trưởng có ở nhà không ạ? Chúng cháu là thanh niên trí thức mới đến, có chút việc tìm chú ạ."
Lý Nhược Lan cười với vợ đội trưởng.
"Có có, vào nhanh đi."
Từ Tú Quyên hơi ngạc nhiên nhìn hai người, nhưng cũng không nói gì, chỉ cười mở cửa cho hai người vào.
Lý Nhược Lan và Đặng Minh Hạo vào phòng, liền thấy nhà đội trưởng vừa ăn xong cơm, bát đũa còn chưa thu dọn. Lúc này, đội trưởng ngồi trên giường lò sưởi gọi hai người lên ngồi.
Đặng Minh Hạo cũng không khách sáo, ngồi cạnh đội trưởng leo lên:
"Chú Vương, hai đứa cháu có chút việc, cần chú giúp đỡ, chút quà này chú nhận cho."
Đội trưởng nhìn đường đỏ và thuốc lá, sắc mặt lập tức thay đổi:
"Các cháu làm gì thế? Có việc thì cứ nói, chú giúp được thì nhất định giúp. Không cần tặng đồ, mau cất đi ,..cất đi."
Đặng Minh Hạo cười hì hì nói:
“Coi như kẹo và thuốc lá là hai đứa cháu tặng chú thím mừng cưới tụi cháu! cái này chú thím phải nhận lấy cho chúng cháu vui lòng!”
Đội trưởng và vợ ông đều sững người, rồi ngạc nhiên nhìn Lý Nhược Lan và Đặng Minh Hạo:
"Hai đứa định kết hôn à?"
Giọng đội trưởng hơi to, đầy vẻ không thể tin được.
Bây giờ sau khi tốt nghiệp cấp hai, chỉ cần trong thành phố có việc làm hoặc kết hôn thì không phải xuống nông thôn nữa.
Lý Nhược Lan và Đặng Minh Hạo nhìn là biết đã thành đôi trước khi xuống nông thôn, đã thành đôi rồi, sao hai người không cưới trước ở thành phố? Nhất định phải xuống nông thôn chịu khổ?
Từ Tú Quyên lại nhìn ra được gì đó, trong mắt lóe lên tia tò mò, kéo Lý Nhược Lan lên giường lò sưởi, hỏi cô rốt cuộc là chuyện gì.
"Hoàn cảnh nhà chúng cháu không tốt lắm, chúng cháu không phải con cả, cũng không phải út, ở nhà đều là người bị cha mẹ bỏ quên.
Cha mẹ không bỏ tiền mua việc làm cho chúng cháu, cũng không thể sắm sửa nhà cửa cho chúng cháu, để chúng cháu cưới hỏi tử tế.
Đã vậy, tụi cháu nghĩ chi bằng xuống nông thôn, chúng cháu có thể tự làm việc nuôi sống bản thân."
Đặng Minh Hạo đau lòng, thở dài nói.
Lời này đúng là nói trúng tim đen đội trưởng và vợ ông.
Vì đội trưởng cũng là con thứ hai, từ nhỏ không ít lần bị bỏ quên, cha không thương mẹ không yêu, nhưng chính ông là người có tiến bộ nhất.
Đến cuối cùng tự mình từng bước làm lên đội trưởng, còn anh em của ông đều không khá bằng ông.