Khu thanh niên trí thức nằm ở góc tây nam của thôn, hơi hẻo lánh, nhà dân gần nhất cũng cách tới hai ba trăm mét.

Đội trưởng bảo mọi người lấy hành lý xuống khỏi xe bò, rồi gọi mấy tiếng ở cửa, sau đó một người từ trong khu thanh niên trí thức bước ra.

Người này khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, da ngăm đen, người cũng khá cao khi cười để lộ hàm răng trắng, trông rất hàm hậu.

Anh ta cười nói: 

"Chào mọi người, chào mừng đến đội sản xuất Thắng Lợi, tôi là tổ trưởng của khu thanh niên trí thức, tên là Lý Bảo Quốc, mọi người vào nhanh đi, tôi dẫn mọi người đến chỗ ở."

Đội trưởng nói: 

"Tôi giao họ cho anh, tôi về trước đây." 

Nói xong liền đánh xe bò lắc lư đi khỏi.

Đợi ông ấy đi rồi, mười một người mới xách hành lý của mình vào khu thanh niên trí thức.

Một cái sân vuông lớn, năm gian nhà chính, giữa là nhà bếp, hai bên trái phải đều là phòng của thanh niên trí thức ở, chỉ là phòng hơi nhỏ, chắc không ở được nhiều người.

Có lẽ để họ đến có chỗ ở, ở phía đông và tây sân đều xây thêm một dãy nhà phụ, nhà phụ được xây khá lớn.

Nữ ở phía đông, nam ở phía tây.

"Khu thanh niên trí thức của chúng ta hiện giờ còn mười một người, sáu nữ, năm nam, nhà chính bên này không gian nhỏ, một phòng chỉ ngủ được ba người, họ đều đi làm rồi, bây giờ chưa về.

Mọi người vừa hay mười một người, năm nam thì ở một phòng, nữ là sáu người, phải có một người ở với mấy thanh niên trí thức cũ, mọi người tự bàn với nhau xem ai qua đó ở nhé."

Lý Nhược Lan đã đọc nguyên tác, không ai trong số những thanh niên trí thức cũ dễ chọc cả, cô không muốn ở với họ, lập tức xách hành lý vào dãy nhà phụ phía đông, Tần Uyển cũng vội vàng xách hành lý theo sau, rồi đến Chu Thắng Nam và Trịnh Phương Hoa.

Lý Nhược Lan bước vào phòng, vừa mở cửa đã thấy một cái bếp đất, sau bếp là một bức tường lửa, sau tường lửa là giường lò sưởi đắp bằng đất, ngoài những thứ này ra, trong phòng trống không chẳng có gì nữa cả.

Xuống tàu ngồi máy kéo, xuống máy kéo lại phải đi lâu như vậy, Lý Nhược Lan bây giờ rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát. Cô cũng không đắn đo nhiều, lên giường lò sưởi chọn một chỗ liền bắt đầu quét dọn.

Tần Uyển, Trịnh Phương Hoa và Chu Thắng Nam hơi mệt, nhưng thấy Lý Nhược Lan đang quét dọn ở đó, ba người họ liếc nhìn nhau, cũng gắng gượng thân thể mệt mỏi quét dọn chỗ của mình.

Người cuối cùng vào phòng là Lý Oánh Oánh, Lý Nhược Lan nhìn một cái đã hiểu, xem ra Quách Tiểu Nhã đã qua bên thanh niên trí thức cũ ngủ.

Cô ấy chắc là không muốn gặp Tần Uyển, nên mới tránh đi, cũng tốt, nữ chính mà ở cùng nữ phụ, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì, tách ra cũng hay.

Lý Oánh Oánh vào xong, liền ngồi trên hành lý không nhúc nhích, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Lý Nhược Lan và mọi người.

Đợi Lý Nhược Lan và ba người kia trải chăn nệm xong, xếp chăn gọn gàng để ngay ngắn rồi, Lý Oánh Oánh mới yếu ớt lên tiếng.

"Em mệt quá, các chị có thể giúp em quét dọn không. Chân em không nhấc nổi nữa, chân cũng đau lắm!" 

Lý Oánh Oánh vẻ mặt ủy khuất.

Tần Uyển không ngẩng đầu lên, cởi giày rồi nằm lên giường lò sưởi nhắm mắt lại,đã mấy ngày không có giấc ngủ ngon, cô mệt sắp chết rồi!

Lý Nhược Lan cũng không để ý đến Lý Oánh Oánh, cũng lên giường lò sưởi ngủ, ai chẳng mệt? Ai chẳng đau chân?

Cô không có thời gian rảnh giúp cô ta trải giường.

Trịnh Phương Hoa và Chu Thắng Nam cũng đều từ chối Lý Oánh Oánh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play